Nó - Hạnh phúc & Mưa

  • Thread starter tigonyeuthuong
  • Ngày gửi
T

tigonyeuthuong

Guest
Mưa... Ào ạt... Xối xã...
Nó một mình lang thang qua từng con phố. Mưa giận dữ từng cơn trút vào mặt nó rát buốt. Vẫn bướng bỉnh băng qua màn mưa. Mưa tàn nhẫn vồ lấy tấm thân bé nhỏ. Chếnh choáng... Chiếc xe vẫn lao vút đi, như thể đưa nó trở về với ngày xưa …tội nghiệp…
Chẳng thể nào là tình cờ, bánh xe vẫn lăn nhanh qua từng góc phố thân quen. Nó lần dở từng trang ký ức. Ký ức ngày có Hạnh phúc và mưa.
Hạnh phúc đến với nó cũng vào một chiều mưa. Thật lặng lẽ. Không săn đón như Hân hoan. Không vuốt ve như Chiều chuộng. Hạnh phúc chỉ ở đó, với ánh nhìn yêu thương rất đỗi ấm áp. Hạnh phúc chưa bao giờ hỏi vì sao mắt buồn. Hạnh phúc chỉ là một bờ vai chở che, bình yên, nhẹ nhõm. Một vòng tay ôm thật chặt những lúc nó tuyệt vọng, đớn đau.
Nó bé nhỏ trong vòng tay Hạnh phúc.
Sau bao giông gió của cuộc đời. Những tưởng nó sẽ quỵ ngã. Con bé ngày nào, chỉ lẫn mình vào trong bóng tối. Cố che đậy yếu mềm. Hạnh phúc dìu từng bước chân run rẩy. Xua nhanh cảm giác lo sợ của đỗ vỡ. Và rồi nó lại đón bình minh ấm áp.
Vòng xe vẫn quay nhanh. Mưa cuốn phăng nó về miền kỷ niệm. Tấm thân gầy ướt sũng. Nó nhớ da diết ánh nhìn Hạnh phúc, vừa ấm nồng, vừa xót xa. Cũng lạnh giá vì mưa, nhưng giờ đây không còn Hạnh phúc nữa. Nó nhận ra rằng, Hạnh phúc đâu chỉ dành riêng cho nó? Hạnh phúc sẽ đến với biết bao người đón chờ, khát khao.
Nhưng nó không tuyệt vọng, vì hạnh phúc nhất của nó bây giờ là thấy Hạnh phúc sống thực bản chất của mình, là “Hạnh phúc”, đơn giản chỉ vậy thôi.
 


Last edited by a moderator:
Trời đang mưa phùn lất phất, đọc bài của Tigonyeuthuong thấy tâm trạng có 1 chút gì đó .....?
 
Nó – Hạnh phúc và nắng!
Buổi sáng… nắng…. nhè nhẹ….
Ngày đó, trên chuyến xe buýt….. Nó ôm thiên thần nhỏ trong tay, lòng cứ dâng trào biết bao cảm xúc …. Nó…. mãi nhìn lại phía sau … nơi mà nó đã sống và lớn lên, Nơi mà nó chưa bao giờ muốn rời xa. Thiên thần nhỏ hỏi “Mình đi đâu vậy ba?” Nó lấy hết can đảm để nuốt sự tuyệt vọng vào trong….. nó vẫn im lặng….. Nó không còn kiềm chế được cảm xúc, mủi nó bắt đầu cay cay! Thiên thần nhỏ của nó còn quá bé bỏng để hiểu những gì đang xảy ra – nhà ngoại đâu phải là nhà lạ - vậy mà nó vẩn không nói ra được…. Nó bắt đầu nghĩ những ngày sắp tới…… Rồi cơn mưa bất chợt vắt ngang qua, Nó không còn nhìn thấy gì nửa ở phía sau lưng, cả một vùng trắng xóa như che đi những ký ức thuộc về nó! Thiên thần nhỏ đang ngủ trong tay của nó – niềm hạnh phúc duy nhất còn lại của nó – Nó hôn nhẹ lên trán thằng bé….. Nó bắt đầu nhìn về phía trước….. xa xăm
Ánh trăng đã lên…….. Nó nhìn nơi lạ lẫm mà nó chưa từng đến… Nó biết công việc của nó phải đi đến những nơi lạ lẫm như thế! Ánh trăng đã qua đầu cồn…. cả một vùng sáng lung linh trên cánh đồng ngô xanh thẫm! Nước vẫn chảy róc rách dưới chân nó ….tâm hồn nó bắt đầu xao động….. Nó nhận ra vẽ đẹp của trăng, vẽ đẹp của những thứ ánh sáng lung linh trong đêm….. mà từ rất lâu …nó chưa bao giờ nghĩ đến! Nó mỉm cười trong lòng, ông trời trêu ngươi.... Và cũng từ đó vào những đêm trăng sáng …..nó lại ra ngoài ngồi ngắm trăng…. Vẩn là ánh trăng treo bên đầu cồn…. Nó thì thầm với gió những lời yêu thương……. những lời nhớ nhung đến với thiên thần nhỏ của nó… và nó ….lại bắt đầu tập làm quen với mọi thứ …. lạ lẫm! và cuối cùng ….nó nghĩ ….. nó phải làm con người mới….. nó sẽ yêu trăng như yêu thương thiên thần nhỏ của nó ….. rồi hạnh phúc sẽ đến! Đêm đó nó thức cùng trăng….nghe trăng múa hát …cùng dòng sông!
Ánh ban mai luồn qua khe cửa, nó thức giấc. Nó không cưởng lại ánh nắng ấm áp buổi bình minh! Nó không biết tự bao giờ nó luôn thích ngắm ánh mặt trời lung linh trên dòng nước …. Chỉ một lúc rồi tan biến xuống dòng sông ! Người nó nhẹ tênh…. Nó không còn thói quen suy nghĩ nhiều nữa …. Nó đang hạnh phúc lắm… dù nó biết hạnh phúc của nó…. cũng rất mong manh giống như ánh bình minh mà mỗi sáng nó ngắm nhìn…. Lung linh …..một lúc rồi tan biến……
Một ngày….. sau đó rất lâu… nó ngồi đợi ánh bình minh…. Trăng đã tắt dần dưới đáy dòng sông. Nó hướng về chiếc cầu xinh đẹp ở quê nó! Ánh đèn trên cầu vẫn còn lung linh trong đêm…. Nó nhớ lại …. Ngày nó rời khỏi….chiếc cầu vẩn còn dang dỡ…. thời gian trôi qua nó nhanh quá… mọi thứ đến rồi vở tan như sóng nước…. Nó tự hỏi cuộc đời nó… nơi nó dừng lại …. Là đâu? Hạnh phúc là đâu? Tình yêu thương nó đã dâng trọn … cho người nó đã từng yêu thương….giờ ở đâu? Những nhánh lục bình trôi qua mắt nó… chầm chậm….nó thầm nghĩ đời như thế sao…. Đã bao lâu rồi nó sống cho tất cả…. ngoại trừ nó…. Tình yêu chân thành của nó đã tổn thương.. .. Nó thầm nghĩ nếu Đời là dòng sông…. Nó cảm thấy nó đã không còn bơi nổi… nó muốn tấp vào bờ… và dừng lại! Nó không thể ….tiếp tục trôi cùng dòng sông….. dòng đời được nữa….rồi một lúc sau…. Ánh bình minh bắt đầu ló dạng bên kia sông…. Từ rất xa… nó thấy một màu đỏ ửng hồng… treo trên hàng cây… ngày đầu tiên nó được ngắm bình minh …. ở quê của nó… nơi mà nó chẳng bao giờ muốn rời xa…. Ánh ban mai bắt đầu sưởi ấm trong lòng nó…. Mọi muộn phiền dần tan biến …. Mặt trời đã qua khỏi vòm cây, nghiêng bóng mình xuống dòng nước chảy… lung linh sóng sánh….. một nổi niềm hân hoan đến với nó…. Nó như chợt bừng tỉnh…. Cái cảm giác đã ngủ vùi trong nó từ rất lâu…. Rồi nó tự hỏi…. nó đã đánh mất chính mình tự bao giờ?!? phía bên kia sông …. Mặt trời vẩn ửng đỏ… bóng mặt trời…. vẩn lung linh trên sông…. Hạnh phúc của nó là ở đây! Nơi nó đã bắt đầu từ rất lâu…. nó không còn nhìn bên kia sông nữa…. Nó nhìn trong bàn tay nó…. Nó đã giử chặt tâm hình thiên thần nhỏ của nó…. Suốt đêm! Hạnh phúc thật giản đơn…. Nằm gọn trong bàn tay của nó….Nó nghĩ từ nay nó sẽ làm những gì mà nó thích, những gì thuộc về nó ...và bằng lòng với những gì nó đang có trong tay như tấm ảnh thiên thần nhỏ của nó vậy, đó là hạnh phúc của nó……một hạnh phúc thật giản đơn!
 
Last edited by a moderator:
Trời đang mưa phùn lất phất, đọc bài của Tigonyeuthuong thấy tâm trạng có 1 chút gì đó .....?

"Chút gì" là ...chút gì hả tanchauufarm? Dấu (...) cực kỳ trừu tượng nghen!!:82:

--------

To: Nongdanhaugiang

Tigon không nghĩ anh nongdan cũng nhiều tâm sự đến thế đâu nhé!
Hi..hi...Có những hạnh phúc rất giản đơn nhưng nhiều người còn ...mãi kiếm tìm, anh hén?!
 
Last edited by a moderator:
To: Nongdanhaugiang

Tigon không nghĩ anh nongdan cũng nhiều tâm sự đến thế đâu nhé!
Hi..hi...Có những hạnh phúc rất giản đơn nhưng nhiều người còn ...mãi kiếm tìm, anh hén?!
Đâu phải đâu, anh viết lại tâm sự của ..... "nó" thôi tigon ơi! Đang ngóng .... p.2 của tigon giờ viết phần "nó - hạnh phúc" chắc phần cuối luôn rồi hả tigon??
 
Đâu phải đâu, anh viết lại tâm sự của ..... "nó" thôi tigon ơi! Đang ngóng .... p.2 của tigon giờ viết phần "nó - hạnh phúc" chắc phần cuối luôn rồi hả tigon??

Cuối đâu ta! Đang tiếp tục ....sống.....để viết tiếp đây anh nè!?

Tình huống này ..... phải chối..... trắng án mới thôi a minhhai123 ơi!

Thanh minh là..thú tội phải không anh minhhai123? ^_^
 
Cuối đâu ta! Đang tiếp tục ....sống.....để viết tiếp đây anh nè!?



Thanh minh là..thú tội phải không anh minhhai123? ^_^
Lỡ viết rồi. cho ... chạy án đi tigon ơi! thú tội ...... mắc cở lắm lắm! hj hj!
 


Back
Top