Tình yêu và cuộc đời ..... lòng tin

Tình cờ đọc được truyện có thật trên mạng nên chia sẽ .... cùng mọi người .
Chú thích: Gấu là người yêu.

Mình và gấu đều là dân Kiên Giang. Mình hơn gấu 7 tuổi.

Khi kể ra những dòng này mình thực sự bị điên.

Mình và gấu nhà gân nhau. Nhà gấu khá khó khăn. Mình đi làm trước nên lo cho gấu học đại học, mua sắm cho gấu tất cả các vật dụng cần thiết như xe máy, laptop, v.v...

Không phải gấu nhận lời yêu mình vì mình có tiền. Mà là 2 đứa thương nhau từ lúc gấu học lớp 10.

Yêu nhau 7 năm, ra trường gấu đi làm được 1 năm. Hai đứa đều làm ở Rạch Giá. Mặc dù gấu cao và đẹp nhưng mình rất tin ở gấu, mình chưa bao giờ ghen hay đại loại thế.

Trưa nay gấu nhắn mình vào 4h ghé qua rước gấu (đi làm về, gấu làm kế toán ở ngân hàng). 3h gấu nhắn lại bảo anh khỏi rước em nghe.

Mình chọc là chắc lại đi la cà ăn uống với hội bà tám chứ gì. Gấu bảo ừ.

Mình chờ tới 5h30 nhắn hỏi gấu đi ăn xong quên anh luôn nha. Không thấy gấu trả lời. Chờ một hồi mình sợ có việc gì nên gọi hỏi con nhỏ bạn của gấu. Nhỏ bạn nói đâu có đi ăn gì đâu, vừa nãy gấu rủ đi hát karaoke ở quán A mà.

Tại sao gấu nói dối mình? Mình suy nghĩ lát, tặc lưỡi bảo kệ. Một hồi nghĩ thế nào đấy thì mình lấy xe chạy lại quán karaoke.

7 năm trời mình chưa từng hành động như thế. Mình hỏi nhân viên phục vụ xem chủ nhân của cái xe này (xe gấu) đang ở phòng nào. Mình đi nhanh lên tầng 2. Tới phòng của gấu đang hát.

Phòng karaoke có ô kính nhỏ có thể nhìn vào trong. Mình nhìn vào. Các bạn biết mình thấy gì ko. Thằng giám đốc đang vòng tay ôm eo gấu hát, tay gấu cũng vòng qua ôm eo nó.

Mình đang đei6n và run rẩy khi gõ những dn2g này. Mình xô cửa vào. Mình đứng d0a61y, nhìn gấu và thằng kia. Gấu và thằng kia đều sững sờ. Mình ko chớp mắt, sau đó mình quay đi.

Các bạn bảo mình phải làm sao bây giờ. Có lẽ trên đời nay chả có ai bất hạnh như mình cả. Từ nãy tới giờ mình như ngườ mất hồn. Mình sẽ nói gì với gấu và gia đình gấu đây?

7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, mình đã làm rất nhiều thứ cho gấu, rất nhiều lúc gấu thấy hạnh phúc. Vậy mà.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa


UPDATE

nãy giờ mình nằm trên giường. gấu đã gọi 37 cuộc, mình ko nghe, tắt âm, tắt rung nhìn cái đt sáng đèn. gấu đang ở ngoài cửa phòng. gõ cửa nãy giờ, mình chỉ im lặng.

mình chỉ muốn nằm, từ chiều giờ chưa ăn gì cả.

UPDATE

các bác ko biết đâu. lúc đ1o trong phòng karaoke chỉ có gấu và thằng giám đốc. mình hay chở gấu đi làm nên biết mặt th8an2g giám đốc này mà.

gấu ngồi ngoài cửa 3 tiếng đồng hồ rồi về. mình chả biết phải nói gì nữa. cũng ko biết phải làm gì bây giờ.


các bạn ko biết đâu. lúc đó trong phòng karaoke chỉ có 2 người. cả 2 vòng tay ôm nhau mà, trên bàn đâu có bia bọt gì mà bảo do xỉn hay say.

thực sự khoảnh khắc ấy có thể trở thành nỗi ám ảnh suốt đời của mình.

mình ko thể tin ai được nữa. mất niềm tin thì sống rất khở sở các bạn à. mất niềm tin rồi thì người ta sẽ mất tất cả.

-

mình muốn đi xa một thời gian. mờ sáng mai đón xe đi sài gòn rồi ra nha trang. công việc kệ nó, công ty đuổi thì mình nghỉ, giờ đây không còn gì là quan trọng với mình nữa.

đêm nay có lẽ sẽ không ngủ được.

-

UPDATE

thằng bạn thân của mình vừa đến. n1o chưa biết chuyện gì xảy ra. mình thu xếp đồ đạc xong rồi, nó chở đi ăn rồi 2 đứa nhậu, mình sẽ kể cho nó nghe mọi chuyện, tới giờ lên xe thì lên.

mình đã từng đứng trước biển nhiều lần. khi đứng trước biển, mọi thứ dần trở nên hư vô, mọi khổ đau, hận thù cũng trở nên mờ nhạt.

mình sẽ ghé nha trang và đứng trước biển mỗi sáng sớm và chiều tối. hi vọng mình sẽ ko đánh mất thứ quý giá nhất của đời người - niềm tin.

nước trôi qua cầu. lạy chúa, mong cho bình yên về quanh con.

đây cũng là comment cuối cùng của mình trong lúc này. khi nào bình tâm mình sẽ nói nhiều hơn.

-

UPDATE

9h sáng hôm nay mình mới tới sài gòn, một ngày chủ nhật chưa từng có trong đời. Chưa thấy 1 tin nhắn nào của gấu, có lẽ gấu cũng không biết nói gì.

Ngồi cafe nghỉ mệt trước khi lên xe ra nha trang. Một mình giữa sài gòn nhộp nhịp mà vẫn thấy trống trãi trong lòng.

Sáng sớm tờ mờ mẹ mình gọi đt hỏi hôm qua mày đi đâu, có đi với con bé H không mà cả đêm qua nó không về, nhà nói gọi đt hỏi mẹ này. Vậy là đêm qua gấu đi đâu không về.

Ngân hàng của gấu làm việc sáng thứ 7 và họp từ giữa buổi sáng mà, họp có khi tới chiều tối mới xong.

Nick này là nick clone của thằng nhân viên của mình. Mình có biết voz là gì đâu, chẳng qua làm việc với cu nhân viên này thấy nó hay vào đây nên mình cũng vào đọc lúc rảnh rỗi.

Mình chỉ viết 2 topic. 1 cái này và 1 cái thanh niên với máy ATM. cái ATM mình bị các bạn ném đá xối xả nhưng mình không hế nói ai một lời, mình chỉ vui vẻ nhận mình xử lý dở thôi, tính mình vậy, quát nạt người kahc1 mình làm không được. Ngoài ra mình ko biết cái gì tình yêu 3 năm và mấy cái bài trong phần mềm gì đó.



Ngồi nghỉ mà thương mẹ. Hai mẹ con mình là dân miền Trung vào đây. Bố mình mất khi mình còn bé, nhà nghèo quá nên mẹ đưa mình vào miền Tây làm kinh tế mới theo chân 2 người bạn của mẹ.

Vào miền Tây chân ướt chân ráo, đất khách quê người khổ mẹ lắm. Mẹ đi làm mướn làm thuê đủ cả, ráng cho mình ăn học.

Tới khi mình vào đại học thì 2 người bạn của mẹ về miền trung lại. Thế là 2 mẹ con không còn ai thân thích cả. Mẹ thậm chí phải đi cắt cọng lục bình nuôi mình học đại học.

Mình thương mẹ nên học cũng tốt. Ngay từ năm 1 đã đi làm thêm bất cứ khi nào mình rảnh. Học sài gòn mà mình chỉ có mỗi 2 cái quần, trong đó có 1 cái từ thời học 12. Cái quần mình vẫn còn giữ, mẹ mua bằng vãi rẻ tiền nên ngồi nhiều năm cái đít quần nó mòn bóng đi.

Đi học năm 3-4 biết xấu hổ nên truoc71 khi đi học mình còn lấy nước xịt lên cái đít quần cho nó nhìn khỏi bóng loáng. Thế mà tất cả chi phí học hành mình tự lo được hết, còn dư tiền gửi về cho mẹ và cả mua sách vở quần áo cho gấu.

Mẹ mở tiệm tạp hoá, nhờ trời buôn bán vui vẻ nên tiệm đông dần, lại không phải chu cấp cho mình nên mẹ khoẻ ra.

Ra trường mình đi làm công trình nữa năm (mình học xây dựng) rồi làm nhân viên kinh doanh xi măng cho nó gần nhà. Các bác có thể bất ngờ, nhưng hiện nay mình là giám đốc kinh doanh khu vực Nam Sông Hậu của 1 nhãn hiệu xi măng.

Tiền mình kiếm rất nhiều chứ ko phải ít. Nhưng gấu ko cần tiền thì phải.

Thôi mình lên xe đây.


-

UPDATE

Nha Trang mưa các bác à.

Mình không làm cho xi măng Hà Tiên đâu. Mình làm cho 1 nhãn hiệu khác, chỉ là 1 anh phụ trách đội ngũ kinh doanh của 1/2 ĐBSLC, tức là khu vực Cần Thơ trở về tới Cà Mau, mình làm cho công ty này cũng được 4 năm rồi.

Sau bao nhiêu năm lăn lộn nơi đất khách quê người, giờ mẹ cũng dành dụm được ít tiền, mình thì vừa mua được miếng đất ở Rạch Giá cách đây 1 năm.

Hai đứa cũng định cuối năm cưới. Nhưng đó giờ chỉ còn là dĩ vãng.

Gấu gọi cho mình cách đây 1 tiếng, mình đã nghe máy. Cuộc đt đó xem như đã cho ra kết quả cuối cùng của cuộc tình 7 năm. Mình có thể không đẹp trai, nhưng đừng ai ngi nghờ khả năng XH của mình, mình làm việc này cực tốt, mặc dù 2 đứa chỉ XH khi gấu vào đh, và chính gấu cũng phải công nhận rất nhiều lần là không ai có thể làm những điều như mình từng làm cho gấu.

Những thứ đó với gấu không quan trọng. Cuộc đt nặng nề nhất trong đời người cũng đã xong. Rốt cuộc mình là người mất tất cả. Thế là xong. Có lẽ miền tây không phải là nơi dành cho mình, mình thuộc về một nơi nào khác.

Cái người ta sợ nhất là ko hiểu được người mình thương yêu. Kế từ lúc mình thấy gấu âu yếm bên người khác, cảm giác đó luôn xâm chiếm lấy mình. Nhưng nỗi sợ rồi cũng đã qua, nhường chỗ cho những cảm xúc khác.

Đời người, suy cho cùng, cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi. Có lẽ mình và mẹ nên thu dọn, bán nhà và đất, rồi đi về một nơi nào đó thuộc về mình.



Sáng mai mình sẽ kể về nhưng gì gấu nói trong cuộc đt tối nay. Nó nằm ngoài sức tưởng tượng và thách thức trí tưởng tượng của tất cả các bác. Còn giờ mình ngủ thôi, kết thúc một ngày dài và mệt mỏi thôi.

-

UPDATE cuối cùng

Cuộc đt đầu tối qua giữa mình và gấu:
mình bấm nút nghe

-mình: ........ im lặng (mọi khi gấu gọi mình rất hay đùa kiểu như ô la, alo jongseo, v.v...

- gấu: anh đang ở đâu?

- mình: nha trang

- gấu: nha trang hả? anh làm gì ở đó?

- mình: không làm gì cả

- gấu: ........ (im lặng)

- mình: .......... ( im lặng)

- gấu: em xin lỗi anh, em xin lỗi (gấu bắt đầu khóc)

- mình: ....... im lặng

- mình: em nói đi

- gấu: em, em xin lỗi, em xin lỗi (gấu khóc nấc thành tiếng)

- mình: nếu em ko nói gì, anh tắt máy, khi nào anh về gặp nhau sau

- gấu: đừng, anh đừng tắt (vẫn khóc nấc)

- mình: có nói hay là ko đây, em rảnh quá nhỉ?

- gấu: em ko dám gặp a đâu, em sợ, em xl

- mình: e yêu anh ta đúng ko?

- gấu: em ko biết, em xl anh (gấu vẫn khóc)

- mình: e đừng xl nữa, xl bây giờ ko có ích gì đâu

- mình: em y anh ta đúng ko?

- gấu: ....... (khóc)

- mình: lâu chưa?

- gấu: 1 tháng rồi anh à (vẫn khóc)

- mình: 7 năm của anh ko bằng 1 tháng của anh ta hả?

- gấu: ....... (khóc)





- mình: ...... (im lặng)

- mình: em nói điiiiiiiiiiiii ( mình hét to vào đt)

- gấu: em ko biết (vẫn khóc)

- gấu: cho đến lúc này, em mới hiểu thế nào là ty, những năm tháng bên anh e đã nhầm lẫn. e tưởng đó là ty cho đến khi gặp H (thằng giám đốc NH). e muốn có 1 ty đích thực. e ko thể bỏ H được. e xl anh. e đã khóc mấy ngày rồi. tụi e định tìm cơ hội để nói cho anh biết. e chưa làm gì có lỗi với a hết. hôm qua anh ấy rủ em đi hát 1 mình, e nghĩ tới anh nên e mới rủ nhỏ T đi cùng, em sợ mình làm gì có lỗi. (khóc)

- mình: im lặng

- mình: T không đi và em đã ngã vào tay người ta?

- mình: 7 năm trời với biết bao nhiêu kỉ niệm mà em nói đó ko phải ty hả?

- mình: em đừng khóc nữa. em nhớ lần đầu tiên mình hôn nhau ko? lúc đó tim e đập rất mạnh, em ghì lấy anh. đó ko phải ty thì là gi?

- gấu: khóc

- mình: em nhớ bao nhiêu lần e ngã đầu vào vai anh, 2 đứa lén mẹ ra cầu ngồi, em nói là đừng bao giờ bỏ em, em nói em thấy mình đang bay, em thấy ấm áp, em thấy mình thật hạnh phúc. đó ko phải ty thì là cái gì, em nói đi.

- mình: em nhớ biết bao lần anh đi cần thơ làm. mỗi lần ghé thăm e a báo trước. a tới mà e vui như con nít. e ôm ghì lấy a, lần nào trong lúc ấy em cũng thì thầm vào tai a là đừng bỏ e nha, e y a, e y a. đó ko phải là ty thì là gi?

- mình: e còn nhớ bao nhiêu lần e nt nói là e nhớ anh quá ko? đó ko phải là ty à?

- mình: e nói sau này e thích có con trai trước. em ko thích có con gái trước, vì con gái làm em sẽ được anh hai che chở và bảo vệ. nếu con gái làm chị hai thì sẽ thiệt thòi cho nó, giống như em vậy (gấu là chị 2 trong nhà). e nói con mình sẽ thông minh như anh và xinh đẹp như em. đó ko phải ty thì nó là cái gì?

- mình: mỗi khi a gặp khó khăn trong cv, nhắn cho e, e luôn chọc anh cười. e nói ngốc của e à, ko sao đâu, a giỏi mà, nếu ko được thì thôi, a còn e mà, ghé e đi e cho tập thể dục nè ( tập thể dục là từ mà gấu chỉ việc XH). đó ko phải ty thì là cái gì?


- mình: e nói sau này e ra trường, e đi làm, 2 đứa cùng kiếm tiền cho a khỏi vất vả. 2 đứa sẽ tích luỹ vốn, mua đất xây nhà, cưới nhau, ra kinh doanh riêng, rồi sinh con. đó ko phải ty thì là gì?

- mình: e nói nhiều lúc nhớ a tới phát điên. có lần về quê e lén lấy trộm cái áo gối của a. xog e mang lên cần thơ nằm ngửi cái áo gối. e nói mỗi khi nhớ a là e lấy ra ngửi, cái mùi giông y như có a bên cạnh.

e nói mấy bạn cùng phòng thấy e nằm úp mặt vào cái gối mỉm cười hoài thì tưởng e bị điên. đứa nào lấy cái gối là e giựt lại đem cất liền. đó ko phải ty thì là gì?

- mình: 2 đứa mua laptop mới cho e. a mang về cài win và phần mềm, tinh chỉnh mọi thứ cho mượt mà. e hãnh diện khoe với bạn là anh cái gì cũng giỏi, thông mình khó ai bì. đó ko phải ty thì là gì?

- mình: có lần a nói dối là anh đang bệnh nặng đúng ngày cuối tuần, vì a biết cuối tuần e nghỉ. thế là e vội vả lên xe từ cần thơ và rạch giá. e ko về nhà mà chạy thẳng qua nhà a. biết a lừa, thấy mẹ ra ngoài, e nắm tay a nhét vào ngực e, xong e đấy ra. e cười hí hí nói làm vậy cho anh tức chết. đó ko phải ty thì là gì?

- gấu: vẫn khóc rấm rứt

- mình: anh ta giàu hơn anh đúng ko, tương lai anh ta sáng hơn anh đúng ko?

- mình: anh ta là ty đích thực hay anh ta nhiều tiền?

- gấu: e ko biết, nhưng e ko thế bỏ H được (khóc). e muốn giữ chặt ty của mình, muốn một lần sống cho bản thân.

- mình: sống cho bản thân và đánh cắp niềm tin của người khác. sống ko có niềm tin khổ lắm e à. có lẽ a hạnh phúc bên H, nhưng e có nghĩ tới anh và bạn bè, cha mẹ, nội ngoại. e có nghĩ tới chuyện chúng mình tan vỡ, sẽ có rất nhiều người nghi hoặc cuộc sống, sẽ có rất nhiều ngu7o2i hoài nghi cuộc đời.

- mình: đâu phải cái gì thích thì mình làm. sống như thế quá đơn giản. nếu cứ thương thì lao vào nhau, xh khác gì bầy trâu bò. làm người có chữ tình nghĩa. sống với nhau hết cái tình thì còn cái nghĩa. sống có trước có sau thì mới đáng sống.

- mình: cái tình cái nghĩa trong đời nó mới đem lại hạnh phúc thực. vì bản thân, vì vui sướng của mình mà chà đạp, đánh cắp niềm tin của người khác thì giang hồ coi ra gì?

- gấu: em ko cần biết giang hồ coi e ra gì. e chỉ cần có H. (khóc)

- mình: em lớn rồi, e tự nhận ra đâu là giá trị cuộc sống. cuộc sống còn nhiều thứ phải làm, ko chỉ có tình cảm nam nữ ko. a ko cần biết e yêu ai. nhưng chắc chắn e sẽ mất a. a ko bao giờ tha thứ cho em đâu, đến cuối đời vẫn vậy. làm người mà bạc còn hơn vôi. thôi anh mệt, chuẩn bị đi ngủ.

- gấu: (khóc to hơn)

- mình: sao phải khóc? từ nay đừng liên lạc với a nữa. a cũng vậy. e có đi tìm ty đích thực hay tìm tiền hay làm đĩ thì cũng mặc xác e.

- mình: đừng bao giờ xin tha thứ. a ko bao giờ gật đầu khi e quay lại đâu.

- mình: tắt máy, gấu khóc suốt cuộc đt.



-

Có 1 bác pm nói Đà Nẵng rất đáng sống. Quê mình ở Quảng Nam. Có lẽ mình sẽ đưa mẹ về Quảng Nam sống cho gần bà con bạn bè, như vậy mẹ sẽ vui. Bây giờ hai mẹ con cũng đã có vốn liếng.

Sau khi bán được đất và nhà thì mình sẽ xin công ty chuyển về miền Trung. Mình ko phán xét gì con gái miền Tây cả, ở đâu cũng có người này người kia. Đơn giản đó là nơi ko dành cho mình.

Nha Trang cũng đẹp đấy nhỉ. Chiều nay mình thuê xe đạp đi dọc đường Trần Phú, nghe nói rất thú vị.

Mình chưa tới Nha Trang lần nào, chỉ đi ngang qua. Đang ngồi quán cafe gần Hòn Chồng, gần khu vực đh Nha Trang, chỗ có cây cầu vượt dành cho người đi bộ từ đh Nha Trang đi xuống bãi biển gần khu Hòn Chồng.

-
Mình đã cố gắng nhắc cho gấu nhớ về 1 trời kỉ niệm của hai đứa. Mình đã mất bình tĩnh, đã quát tháo. Vậy là xong.

Vết thương rồi cũng sẽ lành. Chúc các bạn giữ được ty của mình. Và hi vọng mình sẽ tìm thấy cô bé nào đó thực sự biết yêu.

Đây là update cuối cùng.

Một chuyện có thể xem là ... :2cat:
Tôi năm nay 32 tuổi, đã có vợ con, trích ngang lý lịch để các bạn biết những gì mình sắp kể đã là quá khứ.
Năm mình 25 tuổi, mình chuẩn bị lấy vợ, cô ấy xinh xắn dễ thương, tính tình cũng rất hay, hay vui cười, biết lo cho gia đình, biết nấu ăn rất ngon. Nói chung mình và cô ấy rất hợp nhau, rất yêu nhau, thậm chí có cả thử thách rồi nữa. Hồi tụi mình sắp ra trường có một anh bạn quen bố mẹ cô ấy, là Việt Kiều Mỹ, khá đẹp trai. Anh ta rất yêu bạn mình, ba mẹ cô ấy cũng góp vào nữa. Ông bà nói mình chỉ là Công tử (nhà mình cũng khá giả), chỉ giỏi ăn bám bố mẹ không có tương lai. Còn anh bạn kia có công ăn việc làm ổn định, tính tình hiền lành, đễ mến (cái này mình công nhận, đã từng ba mặt ngời uống cà phê với nhau, dù là tình địch cũng phải thừa nhận anh chàng đó tốt tính). Nhưng nàng vẫn cương quyết yêu mình, chúng mình còn từng tính nếu ép quá cả hai sẽ trốn đi (đúng là một thời lãng mạn). Rốt cục chính anh kia biết được hai đứa mình yêu nhau đã tự nguyện tránh ra. Và ba mẹ cô ấy cuối cùng cũng chấp nhận mình nhất là khi mình không dựa vào bố mẹ từ tìm ra công việc cho mình, tự kiếm ra tiền đủ nuôi hai đứa (sòng phẳng mà nói là để chứng minh thôi chứ ba má mình đời nào để con, dâu, cháu kiếm đủ ăn).
Lúc đó, mình định tháng 10 cưới, tiệc đã đặt ở nhà hàng, đã đi chụp ảnh cưới (vì có người tư vấn là chụp sớm cho mặt mày đẹp đẽ, chụp trễ căng thẳng xấu). Tháng 8 năm đó, mình phải đi công tác, dự kiến mình đi trong 14 ngày nhưng lũ miền Trung khiến kế hoạch bị hỏng. Tụi mình được về sớm. Dự tính là rạng sáng mình về đến nơi (đi xe đò) nhưng rốt cục công ty điều xe riêng ra chở bọn mình về TP nên 7g tối tụi mình về đến Hàng Xanh. Đột nhiên (đến giờ mình cũng không hiểu tại sao lại có cái đột nhiên đó, nếu hôm đó mình về thẳng nhà đã chẳng có gì xảy ra), mình có mua mực tẩm nên quyết định ghé nhà thằng bạn thân ngay Hàng Xanh (cái hẻm gần bên cái chùa to ngay góc hay có xe buýt ấy). Mình tới nhà nó (nhà thuê), nhìn qua khe cửa xem nó có nhà không (ở trong có tới mấy phòng cho thuê nhưng xe máy thì dựng ở cái phòng ngoài cùng, thì thấy xe cô ấy. Mình ngạc nhiên, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Mình đang đứng đờ đẫn ở đó thì có người về (một người thuê phòng khác), người đó biết mình nên mở cửa cho mình vào. Mình tới trước phòng nó, phòng khóa chặt, mình áp chặt tai vào cửa và nghe tiếng cô ấy và người bạn thân của mình đang...
Chết lặng, nổi điên, tê tái, đã rất nhiều lần bạn bè mình hỏi mình có cảm giác gì lúc ấy. Nói không phải lạ nhưng lúc đó không hiểu sao mình cực kỳ bình tĩnh, mình đứng lặng một chút, ba lô trên vai, tay kéo túi xách. Mình đúng đó khoảng 15 phút, nhưng chẳng hiểu sao lại chỉ nghĩ một điều: bình tĩnh.
Sau đó mình quay ra, ra ngay đầu hẻm, gọi một xe ôm, mình nhớ có hỏi giá đàng hoàng, trả gấp đôi và chất hành lý lên rồi kêu ông vào cái quán cóc ngay đầu hẻm (cách nhà chỉ khoảng 10m). Rồi mình ngồi đợi. Đợi đến khoảng 8 giờ thì mình lấy Đd gọi máy bàn chỗ thằng bạn thân đó (cả nó và cô ấy đều không có di động). Khi nó ra nghe điện thoại mình hỏi rất tỉnh là sao, vụ cái vid đổi được chưa? Nó bảo xong hết rồi, yên tâm rồi hỏi mình bao giờ về. Mìmh hỏi nó mấy bữa nay có gặp L không? (tên cô ấy), nó nói không gặp. Hia đứa mình nói chuyện rất vui vẻ, chẳng có chuyện gì cả.
Rồi mình lại tiếp tục đợi, đến khoảng 9g30, thì cô ấy ra, nó dắt xe cho cô ấy, cô ấy còn hôn phớt nó, còn nó vỗ vào phần eo cô ấy (bây giờ mình như vẫn còn nhìn thấy cảnh đó). Xong cô ấy phóng xe ra. Vì hẻm nhỏ, tới chỗ quán cô ấy phải giảm tốc lại và... đối diện mình.
Nhìn thấy mình trong vài giây mình nghĩ cô ấy thậm chí không nhận ra kịp mình nữa kia. Mặt cô ấy đờ ra, thằng bạn mình (nó đang mặc quần đùi) đứng ngay cửa nhà nhìn ra cũng thấy. Cả hai đều đờ hết ra, nhìn mình. Mình đã từng đánh nhau không biết bao nhiêu lần, thời sinh viên nhậu nhẹt vác cây đập hét đèn KTX (ở lại ké thôi, mình ở ngoài) nhưng lúc này mình chẳng muốn làm gì cả, chỉ có chán chường, chán không thể tả, đến bây giờ mình cũng chưa bao giờ kể cả lúc căng thằng nhất chán như vậy.
Cô ấy đổ ra đất, cái xe cũng đổ lăn ra, sau đó hình như cô ấy khóc, khóc lớn lắm, nhưng mình chẳng để ý, xong cô ấy vừa nói gì vừa chạy về phía mình. Mình nhảy lên chiếc xe ôm và nói (vẫn nhớ) "Chạy nhanh lên, bao nhiêu tôi cũng trả, chạy nhanh lên). Ông xe ôm phóng bạt mạng. Tôi cũng chẳng nhớ là bao lâu thì tới nhà , lúc ấy chẳng biết gì nữa, lảo đảo vào nhà, leo lên phòng khóa chặt cửa lại và ngã vật ra giường.
Sau đó thì nói chung tôi cũng tình lại, sáng xuống ăn sáng bình thường, ba má mình nghe thằng cha xe ôm kẻ cũng biết rồi như ông bà tỉnh bơ như không có gì, vui vẻ kể chuyện gia đình lúc tôi đi vắng.
Rồi cái gì cũng qua, nhà mình đi Nha Trang khoảng 1 tuần (chắc ba mẹ mình muốn mình quên chứ ông bà có bao giờ đi du lịch lâu vậy, còn bao nhiêu chuyện ở cả hai công ty). Lúc ở Nha Trang, một thằng bạn thân khác (mình có tổng cộng ba thằng bạn đán gọi là thân) gọi điện nói cô ấy uống thuốc ngủ tự tử (52 viên, mình còn nhớ) nhưng cứu kịp chỉ có điều bị suy tim phải nằm ở Chợ Rẫy hơn 1 tháng. Nó nói mình có lẽ nên vào thăm nhưng mình chỉ trả lời là "Với tao cô ấy giờ chết còn hơn là sống!"
Thằng bạn kia vê quê, nó có gọi điện đến nhà mình, gặp mẹ mình, nó xin lỗi nhiều lắm, bảo là đó chỉ là một sai lầm ngu ngốc gì gì đó chứ nó không hề muốn phá hạnh phúc của mình rồi thì nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa... Mẹ mình nói là bà phải cám ơn nó vì đã giúp bà hiểu được cô con dâu tương lai, tránh rước một con đĩ về làm dâu (sau này nghe em gái nói lại mình mới biết).
Rồi mình lao vào làm việc, hơn 1 năm sau thì mình gặp vợ mình bây giờ, xét về nhiều phương diện vợ mình không bằng được nàng nhưng mình lại yêu vợ thực sự. Rồi 1 năm sau tụi mình lấy nhau. KHi nghe tin mình sắp lấy vợ, cô ấy lồng lộn lên kiếm mình, cô ấy xin lỗi, cô ấy nói là không thể sống thiếu mình, rằng hãy cho cô ấy cơ hội gì gì đó. Thậm chí cô ấy còn gặp vợ mình và nói là mình lấy vợ chỉ để quên lỗi lầm của cô ấy. Vợ mình khóc nhiều (trước đó vợ mình không biết chuyện này). Mình hẹn cô ấy ra quán và dẫn vợ theo, trước mặt vợ mình mình nói thẳng với cô ấy rằng tình yêu của mình với cô ấy đã chấm dứt khi mình thấy nàng bước ra khỏi căn nhà đó vào buổi tối hôm đó.
Rồi mình lấy vợ, vào ngày cưới, cô ấy gửi một tin nhắn vĩnh biệt mình. Mình nhở thằng bạn thân chạy đến xem còn mình vẫn tổ chức lễ. 12g đêm, nó gọi điện nói là lúc tiệc cưới bắt đầu thì cô ấy cắt tay tự vẫn. NHưng nhà cô ấy đã cẩn thận trước nên đưa vào bệnh viện kịp.
Rồi mình sống hạnh phúc với vợ, hai đứa mình đã có một cậu nhóc. Cô ấy cũng đi làm, có cuộc sống mới, nhưng thấy mấy người bạn của cô ấy nói cô ấy vẫn không hồi phục được và cứ sống vật vờ, chẳng quen ai cũng chẳng them quan tâm đến chuyện yêu đương. Cô bạn thân của cô ấy có nói là cô ấy tâm sự sẽ có một lúc nào đó cô ấy có thể chết được. Nhiều người cứ nói mình nên một lần giải quyết với cô ấy nhưng thực sự mình nghĩ gặp nhau cũng chẳng làm gì. Mình cũng từng tuyên bố "Cô ấy sông chết không liên quan gì đến tao"
Có những lúc tôi tự nghĩ mình có ác không? NHưng đến bây giờ nếu phải nói lại tôi cũng nói vậy, vĩnh viễn tôi sẽ không tha thứ những gì cô ấy và người từng là bạn thân của tôi đã làm.
P/S: Nghe nói thằng bạn tôi về quê nó ở Phú Yên và đi làm kiểm lâm ở luôn trong cái rừng gì ấy, tôi chẳng nhớ. Nó nói với gia đình nó là chết nó cũng không quay lại TPHCM nữa.

32 tuổi, tôi đã chứng kiến tình yêu, tình bạn như thế. Thử hỏi đọc cái chuyện của mấy bạn tôi không cười thì biết làm gì đây.
Cuộc đời, chỉ hai tiếng cuộc đời mà có lúc hạnh phúc ngọt ngào lúc lại cay đắng lắm. Cái chuyện của mấy bạn chỉ là món gia vị nhẹ nhàng thôi.''
 


Trường Giang cuồn cuộn đổ về Đông
Bao lớp sóng xô bấy lớp anh hùng
Ngoảnh đầu lại nhân tình thế thái
Được mất bại thành bỗng chốc hóa hư không
 
lâu lắm rồi mới bỏ thơì gian ngồi đọc thế này.nói chung e cũng đã từng gặp tình huống như thế nhưng ko bi đát như vây :lol:
 
Ông bạn phải đọc những chuyện tình yêu đẹp, chứ đọc những bi đát như thế này thì coi chừng vào hội những người sợ tình yêu mất thôi! Thật đấy, không đùa đâu!

Tôi đọc có 1 câu hay lắm ông bạn ơi: Một mối quan hệ với 6 lần gặp mặt "đánh chết" 1 tình yêu 6 năm, ắt phải có cái lý lẽ của riêng nó. Tình yêu không thể tính bằng năm, ko phải như cái cây càng nhiều năm thì vòng tuổi càng to.

Trong cái chuyện 1 còn... may đó! Ít ra là NV chính chỉ mục kích cảnh hát hò (khà khà) vòng tay tình thương mến thương thôi, chứ không phải gặp lúc "nghỉ trưa" và 1 tháng (quen nhau) chứ ko phải đã có... 1 tháng rồi.

Cũng 1 chuyện tương tự như thế này, cũng bên VOZ, 1 chú mới 19 20t gì đó giải quyết... giản đơn và hay hơn.

Chuyện thứ 2: Phải hét lên rằng, ôi chú này may quá! Lấy em yêu đó về, có ngày em nó điên lên cắt tiết chồng ấy chứ? Ng có khuynh hướng làm hại chính thân thể mình, thì đến một lúc nào họ sẽ làm hại thân thể của chính bạn. Thật đấy, ko đùa đâu :lol:
 
Khoái câu cuối của Bác Trường Giang
Thật đấy không đùa đâu:lol:
 
Last edited by a moderator:
Nghĩ lại chú Giám đốc KD Ximang cũng khôn quá trời. Đi đâu ko đi, đi ngay Nha Trang... :5^:.

Phia phia ngồi trên bờ biển, nhắm rịu với mực nướng thì tuyệt cú nhể B).

Trời lại đang mưa rả rích... Ôi ta buồn vì ai!
 
Nghĩ lại chú Giám đốc KD Ximang cũng khôn quá trời. Đi đâu ko đi, đi ngay Nha Trang... :5^:.

Phia phia ngồi trên bờ biển, nhắm rịu với mực nướng thì tuyệt cú nhể B).

Trời lại đang mưa rả rích... Ôi ta buồn vì ai!
ngắm gái tắm biển nữa chứ.........
:lol:
 

câu chuyện thật là buồn.các bạn biết vì sao người viết lại ra biển nha trang ngắn mặt trời khi binh minh không.du trong lòng anh rất buồn nhưng anh vẫn hy vọng vào ngày mai.anh ko mất long tin trong cuộc sống.phai công nhận anh là một người đàn ông đầy nghị lực.những gì đã qua hãy để nó qua hay sông ngày mai một cuộc sống tốt đẹp hơn.còn về cô gái liệu có đc những gi mà mình mong muốn không cuộc đời ai biết trước ngày mai phải không các bác
 
Người xưa có câu này nè:
"Hang hùm miệng sói a không sợ, chỉ sợ phụ nữ 1 dạ 2 lòng "
Nếu là tôi trong trường hợp đó sau này có vợ tôi sẽ kễ cho vợ tôi nghe....
Còn những người phụ nữ kia thì sao này có dám kể cho bạn trai hay chồng mình nghe ko nhỉ?
 
Last edited by a moderator:
Cũng không trách được nhỉ .... biết đâu bây giờ cô gái mới tìm được tình yêu đúng nghĩa. Nếu mà có phần 2 phần 3 để xem được kết quả cuối cùng thế nào.
 
Post chuyện này vào đây đọc cho vui. Chuyện của mình lo chưa xong mà đọc chuyện thiên hạ thấy mất lòng tin quá hén?!!

Tình yêu không phải sự chọn lựa

Ở một ngôi làng nọ có một cậu bé rất thích đi tìm những viên đá quý, một hôm trên đường đi tìm...

...những viên đá quý cậu gặp một ông lão và ông bảo rằng...

KenhSinhVien.Net-1112.jpg

"Sáng ngày mai, con hãy đi vào phía khu rừng này, trong khu rừng này có rất nhiều những viên đá đẹp và trong đó sẽ có một viên đá mà con hằng mơ ước và con chỉ có thể lấy duy nhất một viên đá mà thôi, nhưng chỉ trong thời gian 12h thì mọi thứ sẽ không còn nữa".

Cậu bé đi về, trong lòng vui rạo rực chỉ mong muốn ngày mai sớm đến để tìm được viên đá mà mình muốn, rồi ngày mai lại đến, cậu bé bước vào khu rừng đó, trong khu rừng đã đổi khác hoàn toàn, trong rừng bây giờ có một con đường rất dài, trên đó lấp lánh vô số những hòn đá tuyệt đẹp, cậu bé mừng rỡ chạy ngay đến con đường và bắt đầu hành trình tìm kiếm của mình.

Lần thứ nhất, cậu tìm được một viên đá khá đẹp rất vừa ý cậu nhưng cậu lại nghĩ:
"Nếu có một viên đá đẹp hơn viên đá này thì sao?",

Lần thứ hai cậu tìm được một viên đẹp hơn viên đá trước đó cậu vui mừng nhưng cậu cũng lại nghĩ lỡ phía sau còn có những viên đá đẹp hơn những viên đá này thì sao?

Lần thứ 3 rồi lần thứ tư... cậu cứ tìm mãi, tìm mãi rồi mãi cho đến tối cậu vẫn chưa tìm được viên đá mà mình mong ước. Ngược lại thời gian trôi qua cậu chỉ tìm được những viên đá xấu xí, cậu ngoảnh mặt lại thì thấy những viên đá sau lưng mình đã hoàn toàn biến mất, cuối cùng khi thời gian đã hết cậu chẳng tìm được cho mình một viên đá nào vừa ý, cậu thầm tự trách mình: "Sao lúc đó mình không lấy những viên đá đầu tiên?..."

Và tình yêu nhiều khi cũng vậy, có những lúc trong con người ta cũng xảy ra những suy nghĩ như cậu bé đó nhưng tình yêu đâu phải là sự chọn lựa và hành trình dễ tìm, hãy yêu quý những gì mình đang có.

<tbody>
</tbody>
 
Gởi anh KS Xây Dựng : Công anh xúc tép nuôi cò - Hic Cò không ăn tép , cò đòi ăn tôm - Hic
 


Back
Top