M
motnua
Guest
Trời một ngày mưa nắng ở trên cao
Rồi rớt xuống trần gian sầu nhỏ lệ
Trời một ngày biết bao màu nhân thế
Nhân thế buồn khi trời đất tan hoang.
Ngày sinh ra nhân thế cõi vô thường
Của bốn mùa qua Xuân thu Đông Hạ
Sanh rồi tử, rồi tử sanh, sanh tử
Nghe não nùng cây lá gió xôn xao.
Đời phiêu bạt nợ áo cơm, sướng khổ...
Kiếp phong trần, tất bật bởi nắng mưa
Đời trăm năm còn chuyển hóa âm thừa
Ai biết được những gì chưa biết đến?
Thời gian ư đường trần ơi mỏi mệt
Tay chân rồi đành khép duỗi song thân
Trời đôi phương hai nửa cõi xa xăm
Rồi viên mãn khuất dần theo bóng đổ
Mùa xuân đời xin thôi đừng chạm trổ
Khắc vào bia, mộ đá khép tâm hồn
Cõi cô đơn chẳng víu bám bụi trần
Nghe rỉ rả quanh thân xương thịt nát.
- Thơ: Nguyễn Thủy
Rồi rớt xuống trần gian sầu nhỏ lệ
Trời một ngày biết bao màu nhân thế
Nhân thế buồn khi trời đất tan hoang.
Ngày sinh ra nhân thế cõi vô thường
Của bốn mùa qua Xuân thu Đông Hạ
Sanh rồi tử, rồi tử sanh, sanh tử
Nghe não nùng cây lá gió xôn xao.
Đời phiêu bạt nợ áo cơm, sướng khổ...
Kiếp phong trần, tất bật bởi nắng mưa
Đời trăm năm còn chuyển hóa âm thừa
Ai biết được những gì chưa biết đến?
Thời gian ư đường trần ơi mỏi mệt
Tay chân rồi đành khép duỗi song thân
Trời đôi phương hai nửa cõi xa xăm
Rồi viên mãn khuất dần theo bóng đổ
Mùa xuân đời xin thôi đừng chạm trổ
Khắc vào bia, mộ đá khép tâm hồn
Cõi cô đơn chẳng víu bám bụi trần
Nghe rỉ rả quanh thân xương thịt nát.
- Thơ: Nguyễn Thủy