Tui khiếu-nại bài viết nầy

CHUYỆN ĐÀN ÔNG
Ngân Uyển

TT_240912_MAN.gif

Em viết về chuyện đàn ông vì họ có nhiều chuyện đáng nói. Nhưng em biết chưa bao giờ em được viết dễ dàng và thoải mái như hôm nay vì viết mà không cần phải lách, phải tránh né gì cả. Bọn đàn ông hết chín phần mười đọc tựa đề này xong sẽ lật qua trang khác ngay. Muốn họ đọc thì phải viết về chuyện đàn bà, chuyện cấm đàn bà, vả lại họ có đọc đi nữa cũng có sao đâu? Ở các xứ Âu Mỹ này làm gì có tổ chức, có cơ quan nào bảo vệ họ đâu mà sợ.

Trước tiên em xin thanh minh cùng các chị rằng em không có thù oán cá nhân gì với bọn họ. Em cũng có gia đình, nghĩa là cũng có một tên nô lệ da vàng hầu hạ như ai, chớ không phải thuộc loại gái già khú đế, vất ra đường, 5, 7 ngày không ai nhặt.

Thôi để em kể lại chuyện đời em cho các chị nghe.

Thuở còn con gái, em nổi danh là người đẹp, lại còn được tiếng nết na đức hạnh. Ba mẹ em thuộc dòng dõi Nho gia nên dạy dỗ em rất kỹ, nào là tam tòng tứ đức, nào là nhân lễ nghĩa trí tín, nào là xuất giá tòng phu, lấy chồng phải gánh vác giang sơn nhà chồng. Cho nên em rất đắt mối, chưa học xong trung học mà đã đám này đám nọ, ông bà này đến coi mặt cho con, cậu mợ kia đến thăm dò cho cháu. Nói ra cứ tưởng em được tha hồ chọn lựa, kỳ thực quyết định chính là mẹ em, mà lựa theo tiêu chuẩn nào thì hiện em cũng chưa rõ nữa.

Thế rồi đến ngày đám cưới, mẹ em kêu em vào dặn dò. Nếu muốn không bị chồng bắt nạt thì khi vào phòng tân hôn, phải chạy lại ngồi ngay trên đầu giường chỗ gối chồng em nằm. Trời đất ơi! Không biết các cụ nhà ta bị đàn ông bắt nạt thế nào mà thần hồn nát thần tính, rồi đâm ra dị đoan mê tín lẩn thẩn thế. Từ ngày về làm dâu , em được tiếng là vợ đảm, dâu hiền, các cụ cứ khen rối rít cả lên, đi đâu cũng đem ra khoe, làm em cũng được hãnh diện, hai lỗ mũi cứ phồng lên, rồi em cật lực đem thân ra làm dâu làm vợ.

Các chị xem, đây là thời khóa biểu mỗi ngày như mọi ngày của em: 6 giờ sáng đã rón rén thức dậy pha trà hầu bố chồng, rửa mặt rửa mũi qua loa; rồi 7 giờ sáng vào đánh thức chồng dậy, dọn điểm tâm cho chàng trước khi đi làm, xong rồi quét dọn nhà cửa; đến 9 giờ sáng xách giỏ theo mẹ chồng đi chợ, bà vừa mua vừa trả giá vừa giảng giải cho em biết lựa con cá nào ngon, con gà nào tơ, bó rau nào tươi, phải biết đối đáp thế nào với những cô hàng chua ngoa đanh đá; 11 giờ về đến nhà, nấu cơm nấu canh cho cả nhà xơi; thường thì mọi người ăn được nửa bữa em mới có thì giờ ngồi vào bàn ăn, ăn xong lại dọn dẹp; trưa đến giặt giũ, là ủi áo quần, chiều vừa tắt bóng lại nổi lửa nấu cơm, đến 8,9 giờ tối mới tạm xong công việc; tắm rửa xong, vào phòng mệt muốn chết, cặp mắt muốn ríu lại, nhưng việc đã hết đâu, chàng bảo hôm nay làm việc mệt quá, mình đấm bóp cho anh một chút nhé, rồi còn chuyện kia nữa chứ!
Xong rồi chàng quay lưng ra ngủ khò.

Cuộc đời em cứ từ từ trôi qua như thế, mà em tưởng tất cả những đàn bà trên thế giới cũng có một cuộc sống như em, như lời mẹ chồng thường nhắc nhở. Rồi cứ một năm em sòn sòn đẻ mắn như gà, rồi việc ơi là việc, hết chồng lại con, hết bếp lại núc, hết nhà lại cửa; thế mà lạ thật, em chả oán trách than van gì cả. Thỉnh thoảng về nhà cha mẹ, em thấy trong ánh mắt của mẹ em một thoáng ái ngại, còn các em em thì phản đối ra mặt. Chúng nó nói xa nói gần, có khi nói thẳng, nhưng em cứ cho là quá tân thời, tiêm nhiễm theo đời sống thác loạn Âu Mỹ, nên thường không thèm chấp, có khi em thường đem dạy những bài học luân lý, đạo đức cho bọn chúng nghe nữa, chúng nó cười lắc đầu ngán ngẩm, coi trường hợp em như đã hết thuốc chữa.

Thế rồi miền Nam thất thủ, em và gia đình chồng may mắn được lên tàu đào thoát. Qua đến Montréal, em vẫn giữ vai trò nội trợ như trước, nhưng lần hồi rồi chồng em cũng phải để cho em đi làm; thực sự, một mình chàng kham không nổi gánh nặng tài chánh của cả gia đình.

Thú thực với các chị, lần đầu tiên phải đi làm em sợ quá, nhưng rồi cũng quen đi. Mà hình như đàn ông bên này họ lịch sự, chiều chuộng đàn bà quá chừng. Lần hồi rồi em cũng biết ở các nước Âu Mỹ đã có cuộc giải phóng phụ nữ từ lâu, rồi em cũng nghe đến tai câu: nhất đàn bà, nhì chó mèo, thứ ba mới đến đàn ông gì đó.

Em ngẫm nghĩ đến cả mấy tuần, rồi em mới rõ. Thì ra mười mấy năm trời nay người ta đã lừa phỉnh em, người ta bịt mắt em, người ta dụ dỗ em dựa theo những cuốn sách từ thời thượng cổ bên Tàu để bắt làm tôi mọi không công.
Trời ơi, tức ơi là tức! Mười mấy năm của tuổi xuân thì, mười mấy năm đẹp nhất của một đời người con gái bị người ta lợi dụng mà không hưởng được chút gì, các chị nghĩ coi có đáng thù giận không?

Thế rồi em sắp đặt kế trả thù, không phải để riêng cho em đâu, mà cho tòan thể phụ nữ trên thế giới nữa đó. Em bắt đầu đọc sách, tham khảo, suy gẫm, gia nhập những hội đoàn phụ nữ để mở mắt ra. Thì ra đến giờ em chưa hiểu chưa biết gì hết về cái giống đàn ông kia cả.

Từ nay em xin gọi giống đàn ông là “bọn họ” cho tiện việc. Kể ra em đã lịch sự quá rồi. Hóa ra từ xưa đến giờ, từ Tây qua Đông, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào bọn họ cũng ăn hiếp chúng mình đủ kiểu.

Các chị coi, ở bên Tàu, bọn họ đặt ra biết bao luật lệ, bao nhiêu ràng buộc để hành hạ các cụ bà, để phục vụ họ. Nghĩ cũng quá tội cho các cụ bên Tàu, ai đời chân người ta đang đi đứng ngon lành, họ bắt bó béng nó lại. Hồi đầu em cũng tưởng bọn họ muốn cho chân các cụ bà đẹp, từng bước nở hoa sen, thôi thì cũng được đi, bây giờ em mới biết họ bó chân các cụ với mục đích khác, họ nghĩ bó chân cho nhỏ, ít đi ít đứng thì chổ khác nở ra to để phục vụ bọn họ, nghĩ có giận không?

Còn bên Tây, thời Trung cổ, bọn họ đặt ra cái khóa trinh tiết bằng sắt nặng trình trịch, đi chinh chiến thì đem chìa khóa đi theo. Có mấy đứa mấy năm sau trở về, thấy vợ mình già nua xấu xí, thế là nó giả vờ bảo chìa khóa lạc mất đâu rồi, thế có chết con người ta không?

Còn ở bên Trung Phi bây giờ, ở cái xứ U-đít gì đó, vẫn còn cái trò cấm đoán đủ thứ. Ra đường thì phải còn che mặt, mặc quần áo năm bảy lớp dù trời nắng chang chang. Lại còn phải sống trong cái harem nữa chứ, cứ như đàn bò cái, bầy gà mái.

Hồi xưa ở xứ Chiêm Thành còn có luật lệ, mỗi khi chồng chết, họ đem thiêu luôn các bà vợ. Các chị còn nhớ Huyền Trân Công Chúa không? Cũng may có ông Ngân Uyển đi vào được chiều thứ tư, ngược dòng thời gian, đến cứu kịp thời nếu không đã chết thiêu mất tiêu rồi còn gì.

Hiện chừ bên Phi Châu còn tục lệ cắt clitoris, ai đời con gái người ta mới 6, 7 tuổi bị đè ra cắt béng đi, cho hết khoái cảm về sau, các chị nghĩ có dã man hung ác không?

Còn các cụ bà nhà ta, thôi em chả cần phải viết đi viết lại làm gì những điều các chị đã biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng càng nghĩ lại càng tức lộn ruột. Hồi còn là con gái, các cụ phải lo lắng cho gia đình, hết bếp núc đến đồng áng, trong lúc bọn trai thì cho đi học đi chơi tùy ý, cái gì mà “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Đến tuổi lấy chồng, các bà mối bà mai đến nắn tay nắn chân, sờ tai vạch tóc, coi có khỏe mạnh, có mắn đẻ không để đem về làm dâu, thực ra là để làm việc nhà chồng! Nói phải tội, chắc chả có cụ nào được thỏa mãn sinh lý một lần trong đời. Các cụ chỉ dám than thở qua ca dao, qua câu hò câu hát, bạo hơn, như cụ Hồ Xuân Hương làm thơ châm biếm, thế là bọn họ ghép cho bao nhiêu là tội. Về làm vợ, các cụ phải gánh vác giang sơn nhà chồng, làm việc bất kể ngày đêm, rồi lại đẻ đái sòn sòn, làm sao mà không sồ sề, không già trước tuổi ra được. Thế là bọn họ lấy cớ để lấy V2, V3. Mà còn chưa đủ, họ lại bày đặt ra chốn kỷ viện, thanh lâu, đem chị em ta ra làm trò chơi giải trí.
Hiện nay ở xứ Bắc Mỹ này, mặc dù ở thế hạ phong, bọn họ vẫn còn ngấm ngầm chống đối chúng ta. Các chị cứ để ý lại xem, trong các lễ lượt của chúng ta, mặc dù họ ngồi yên ra vẻ nghiêm chỉnh, nhưng em thấy trong ánh mắt họ có cái gì diễu cợt, khinh thường.

Còn chuyện khổ nhất của đàn bà con gái chúng ta là chuyện kinh kỳ, một tháng bốn năm ngày đau khổ biết chừng nào. Thế mà bọn họ cũng nỡ đem ra làm đề tài diễu cợt, nào là mang cờ Nhật, nào là Chu Du thổ huyết, thật dơ dáy quá sức.
Đến lúc sinh nở, họ dông tuốt đi luôn để ta vượt cạn một mình. Qua xứ này, theo phong tục, họ phải vào phòng sanh để giúp đỡ vợ, thế là chín đứa trên mười xỉu tại chỗ.

Chao ơi, càng nghĩ em càng nộ khí xung thiên! Em đã quyết rồi, em nhất định phải làm một cái gì đặc biệt mới hả mối giận này, mà bây giờ em cũng khôn ngoan thận trọng ra rồi, muốn trị họ cho đến nơi đến chốn, thì phải biết mình biết người, nghĩa là phải biết rõ các khuyết điểm của họ.

Trước tiên về thân thể vóc dáng, bọn họ thường tự hào là phái khỏe, còn chúng ta chỉ là một cái xương sườn của họ. Quả thực bọn họ cao lớn khỏe mạnh hơn ta chút ít, có điều càng to càng khỏe thì chức vụ cao nhất cũng chỉ làm đến cận vệ cho tổng thống là cùng. Ta tuy bé mà bé hạt tiêu, bé nhưng dẻo dai, còn hơn lớn mà bở rẹt.

Còn về sắc đẹp, chị em chúng ta có vòng 1, vòng 2, vòng 3 cong cong mềm mại, còn bọn họ thì thẳng đuồn đuột, lòng tha lòng thòng, thật đểnh đoảng vô vị như cặp vú đàn ông. Còn mặt mày, đứa thì hói đầu, đứa thì râu tóc lởm chởm, mũi miệng thô tháp, đôi mắt khi thì liếc ngang liếc dọc, khi giận thì đỏ kè hung hãn.

Còn về tính tình, bọ họ thường tự cao tự đại, ba hoa khoác lác, ít chịu thua ai, cho nên nếu có bị hiếp đáp cũng giả bộ ra vẻ ta đây là người lớn không thèm chấp, đó là một khuyết điểm lớn mà ta phải biết lợi dụng để khai thác.
Ngoài ra họ còn ham danh ham lợi, thích làm tiền, ta phải xúi dục khích bác để bọn họ đem nhiều tiền về cho ta tiêu, lại còn thích ngọt, thích được nịnh nọt, ta phải biết, để dễ nắm mũi kéo đi.

Hiện nay trên thế giới biết bao nhiêu phong trào nổi lên giành lại sự công bằng cho phụ nữ, thế mà vẫn có một số chị em sợ sệt vớ vẩn. Các chị sợ rằng bọn đàn ông bị hiếp đáp quá sẽ chủ bại, nhu nhược lờ khờ, đâm ra biếng nhác ù lì, rồi không chịu làm việc để phục vụ chúng ta. Các chị này bị hiếp đáp quá nhiều và quá lâu nên đâm ra lẩn thẩn, phải cần có thời gian để giải độc. Em nghĩ thật ra các phong trào phụ nữ chưa nhằm nhò gì đâu các chị ạ.

Sau mấy năm nghiền ngẫm, em đã tìm ra chân lý, tìm ra nguyên nhân chính của sự đau khổ của chúng ta, và đã tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc. Em không nói ngoa đâu, các chị đọc tiếp sẽ rõ.

Sự đau khổ chính của chúng ta là mang thai, sinh sản, và vấn đề kinh nguyệt, có phải không các chị? Nghĩ đi nghĩ lại, giải quyết dễ ợt hà! Thời buổi này là thời buổi văn minh, cắt chỗ này ghép chỗ kia, các bác sĩ làm như trở bàn tay. Thế rồi em nghĩ sao không cắt tử cung rồi ghép vào bọn đàn ông để chuyện bầu bì từ nay giao khoán cho họ. Còn chuyện thụ thai được hay không là chuyện khác, đó là chuyện của họ, họ phải tự xoay sở lấy, việc gì đến ta? Từ thuở tạo thiên lập địa, giống cái chúng mình đã đảm trách công việc truyền giống rồi, đến nay là phiên họ, em nghĩ cũng không sớm lắm đâu. Suy nghĩ chín chắn xong em đi tham khảo ý kiến của các giới phụ nữ khắp năm châu, ai ai cũng cho là ý kiến độc đáo mới lạ từ cổ chí kim chưa ai nghĩ đến. Sau đó em xin đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ y sĩ thế giới.

Bà gật gù đồng ý ngay trên nguyên tắc, nhưng bảo phải thử ghép các giống khỉ vượn trước, để xem kết quả ra sao? Em vội trả lời:
- Ối dào, việc gì phải thử vào khỉ cho dây dưa với hội bảo vệ súc vật? Ta cứ vào các trường Đại học, tuyển một số tình nguyện thí nghiệm, cứ hứa với họ là sau khi thành công sẽ cho làm đàn bà luôn, em nghĩ có khối đứa tình nguyện xin được ghép.

Quả nhiên khi vào các trường Đại Học tuyển người, số thí sinh xung phong tình nguyện đông không kể xiết, có nơi còn đi đến xô xát để giành chỗ.

Rồi kết quả các cuộc cắt ghép thành công ngoài dự định của các nữ bác sĩ giải phẫu. Chỉ có vài sự trục trặc nhỏ như bọn đàn ông phút chốc lại trở thành đàn bà, mừng rỡ quá như hóa điên hóa cuồng, đi đâu cũng khoe khoang ầm ĩ cả lên, làm nhà em tràn ngập đơn xin, còn ông bưu điện vất vả ngày đêm để nhận, chuyển các thư từ, giây thép từ khắp năm châu gửi về xin cắt ghép.

Rồi em lại lên gặp bà chủ tịch Hội Nữ y sĩ thế giới, bà phục em quá, xin em làm cố vấn cho hội, rồi còn đề nghị trao giải Nobel năm tới cho em vì có công trong cuộc giải phóng phụ nữ. Em nhún nhường:
- Việc đó nhằm nhò gì, phụ nữ Việt Nam chúng tôi còn có những kế hoạch kinh thiên động địa nữa, có thể đảo lộn cả thế giới như chơi.

Sau đó em đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ luật sư thế giới để bàn định soạn thảo một luật gia đình cho toàn cầu. Điều khoản chính là trước khi thành hôn, người chồng phải được ghép tử cung của vợ. Từ nay về sau chuyện sanh sản phải do phái nam đảm trách, đàn bà chúng ta sẽ rảnh tay để làm những chuyện khác, chuyện gì thì hiện giờ em chưa nghĩ đến.
Công chuyện ghép tử cung đại khái kể cũng tạm xong.

Chiều nay về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, tên nô lệ da vàng đã cơm nước sẵn sàng, ân cần đưa khăn cho em lau mặt, rồi kéo ghế mời em ngồi xơi cơm, trông hắn độ này nhũn nhặn ra hẳn. Ăn xong, hắn mời em đi xem xiné, phim “Một Thế Giới Không Đàn Bà”. Phim thật hay, chuyện giả tưởng ấy mà, một thế giới mà đột nhiên đàn bà biến mất cả, bọn đàn ông sống với nhau mất thăng bằng, nổi điên nổi khùng chém giết lẫn nhau, cuối cùng cả thế giới bị tận diệt.

Ra về, tên nô lệ da vàng của em nhẹ nhàng thú nhận:
- Phim đó diễn tả rất đúng, một thế giới không có đàn bà là một thế giới chết, đàn ông chúng anh rất cần phái nữ, có đàn bà cuộc đời mới có ý nghĩa, đúng theo luật âm dương của tạo hóa.

Sau khi đắp chăn cho em, hắn hôn lên trán em, chúc em ngủ ngon rồi tiếp:
- Chúc em tối nay có một giấc mơ “Một Thế Giới Không Đàn Ông”.

Nói xong hắn cười, em ngờ ngờ thấy trong nụ cười của hắn có một cái gì khó hiểu, một cái gì ranh mãnh tinh ma.

Thế rồi em nằm mộng thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông “ thiệt các chị ạ. Chao ơi, kinh khủng quá, một thế giới chỉ toàn đàn bà là đàn bà, càng nghĩ lại càng rùng mình, mồ hôi tay mồ hôi chân cứ rịn ra, em không dám kể lại đâu, em sợ quá rồi. Thôi cái kế hoạch cắt ghép tử cung phải đem vất vào sọt rác cho rồi, còn cái giải Nobel nữa, em chả thèm vào đâu. Mà nghĩ cho kỹ, mình còn đòi gì nữa, đàn ông người ta quá tốt, người ta làm việc như trâu bò để lo lắng cho gia đình, đùm bọc che chở cho mình, thế mà thấy người ta ít nói mình cứ kiếm cách ăn hiếp người ta, bày đặt ra chuyện này chuyện nọ để tìm cách hạ người ta, nghĩ lại em thấy thẹn thùng quá. Thôi, em sẽ ra tòa Đô Chánh ngay để xin lập hội bảo vệ đàn ông, kẻo không họ tuyệt chủng mất thôi.

Chúc các chị tối nay ngủ ngon và đừng nằm mơ thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông”.

Ngân Uyển

 


Hì hì ... Vậy mà Bác lại bảo là hổng biết gì . Để MT suy nghĩ chút coi ... Sau khi đọc thủng quyển Kinh Khổ này chắc ... "Tẩu hỏa nhập ma luôn" he he :wacko:
 


.... Điều 5: Phải sống với người không thương mình, và
Điều 6: Phải sống với người mình không thương.
Người nói câu nầy là bà Aung San Suu Kyi.......
...................
Và chính vì vậy, mới tuần rồi, Tổng-Thống Miến-điện đã tuyên-bố:
- Nếu đa-số nhân-dân Miến bầu Bà làm Tổng-Thống, tôi sẽ ủng-hộ ngay.

...Theo nguyện vọng ghi trong di chúc của Alfred Nobel, Giải Nobel hòa bình nên được trao “cho người đã có đóng góp to lớn trong việc đẩy mạnh tình đoàn kết giữa các quốc gia, trong việc giải trừ hoặc hạn chế các lực lượng vũ trang và trong việc tổ chức hay xúc tiến các hội nghị hòa bình”
Link: http://agriviet.com/home/threads/111249-Tui-khieu-nai-bai-viet-nay#ixzz289nM7EXc


Trong tất cả giải Nobel thì giải văn chương và giải hòa bình là lắm cái... kì cục đến bất thường

Thí dụ như năm nào khi ông Obama lên “ngôi” tổng thống..thì 1 thời gian rất ngắn sau đó ông nhận được giải Nobel hòa bình.
Đến độ ông ngạc nhiên và phân bua với báo chí là : tôi có làm gì đâu mà nhận được giải này ?

Tay đồ tể âm thầm người do thái Kissinger ngày xưa... cũng nhận được giải NoBel hòa bình năm 1973..cùng chung với 1 nhà ngoại giao VN...nhưng nhà ngoại giao VN ( Lê Đức Thọ )này từ chối nhận giải

Do đó người nhận giải này, chưa hẳn đã là “khuôn vàng thước ngọc” cho tất cả con người phải ngiền ngẫm hoặc học tập

Làm chính trị là nói đến cái mặt bên kia của vấn đề..
Dễ quá..nếu biết nhận thức và biết xắp xếp kế hoạch cùng ngôn từ...:

Quả mìn Nổ 1 cái ầm cả trăm người chết...
Bên này tung hô...thắng lợi lớn rồi...anh hùng vì đại của chúng ta đã hi sinh để giết được cả trăm giặc 1 lúc
Bên kia lên án : tên khủng bố dã man giết người vô tội
Đó là...chính trị...vì chính trị không có... trái tim

Chính trị là lợi dụng người khác để làm lợi cho...bản thân mình bằng...cái miệngvà cái đầu xảo trá
Thú thật với các bác...lão vốn mắc chứng...điên.... nên cho rằng : đọc hoặc nge những nhà chính trị diễn thuyết biện bác...thì thà rằng đi tưới cây nhổ cỏ còn có ích hơn
chính trị gia về hưu Trần Văn Hương đã từng làm phó tổng thống rồi tổng thống..phát biểu với 1 phóng viên là (có đăng báo trước năm 1975) :
Chính trị à : tóm lại nó chẳng có cái đếch gì...ra cái đếch gì...ngồi buồn thì gãi háng thấy dái lăn tăn vui hơn”

Trở lại vấn đề
Lão mỗ vốn mắc chứng điên..nên chỉ lờ mờ thấy rằng hình như 2 bác đang tranh luận với nhau những vấn đề củả..thần học ( tôn giáo)
Người ta bảo rằng : đỉnh cao của chữ viết + tư tưởng là văn học
Bên kia của văn học là...triết
Bên kia của triết là...thần học

2 hệ triết học khác nhau mà cãi nhau thì 100 năm chưa hết
2 nhà thần học mà cãi nhau thì 1 tỉ năm chưa hết...

vì tất cả đều...đúng hết
 
Last edited by a moderator:
* Hi ... Bác Mục nói phải .

- Cũng chính vì vậy những gì nằm hoàn toàn về Đạo MT chỉ lướt qua vì biết anh em thuộc nhiều Tôn Giáo và cố nói theo hướng Đời cho dễ hiểu

- Thôi mình tìm chủ đề khác Tám cho vui nhe !
 
Bác anhmytran,
Tui cũng không biết Sexism tiếng Việt nói ra làm sao. Cái đuôi "ism" làm cho nó có vẻ như "tư-tưởng" hay "chủ-nghĩa" gì vậy bác hả? Hay mình thử dùng "Sex discrimination" xem!

Lần nữa, tui đưa bài đó lên, chẳng những không có chút "kỳ-thị phái tính" (thường, khi nói đến kỳ-thị phái-tính, người ta ngụ-ý kỳ-thị phái Nữ), mà chỉ muốn "nói nựng" (ha ha) mấy bà mấy cô thôi.
Bác nhắc làm tui nhớ Mẹ tui, một phụ-nữ quê mùa như đa-số phụ-nữ VN.
Thân.
 
...... "kỳ-thị phái tính" (thường, khi nói đến kỳ-thị phái-tính, người ta ngụ-ý kỳ-thị phái Nữ), ......

Theo lão mỗ hiểu được thì 2 từ đó theo tiếng việt lần lượt có ngĩa có ngĩa là “Phân biệt giới tính” và “kì thị giới tính”
1 cái nhẹ ..và 1 cái nặng hơn...mà hổng biết có đúng không..

Nhưng kinh ngiệm của lão mỗ thì Phụ nữ mắc bịnh này nhiều hơn đàn ông..:
Đến 1 nhóm có tòan phụ nữ đang... “tám” hoặc thì thầm rỉ tai...người đàn ông sẽ bị nhìn với cặp mắt... e dè..ngi ngờ và có chút...khinh miệt
Nhưng 1 nhóm đàn ông đang vui chơi nếu có 1 phụ nữ đến họ sẽ... được đón tiếp niềm nở ..được và hoan hô và cuộc vui sẽ vui hơn
 
Last edited by a moderator:
Lão Tà,
Tụi mình đang "8", mà cô Jen tới, Lão cứ tự-nhiên ra tiếp, tui "hy-sinh" đi nhắc ghế cho. Ngoéo tay!

Xin nói thêm:
Bà Aung San thêm 2 điều 5-6, làm tui cứ tấm-tắc khen vùi, xem đây là một bài thuyết-giảng Phật-pháp hay nhứt mà tui được nghe/đọc từ trước tới giờ.
Không biết các nơi khác (ngoài Agriviet) có ai thấy Bả "vẽ rắn thêm chưn" hay không. Nhưng nhờ mấy bác phản-đối Bả, mà tui thấy Bả "dựa hơi" Đức Phật như vậy, nghĩ cho kỹ thì không được chỉnh lắm!

Bởi "Nước" với "Dầu" không thể trộn với nhau được!

Ngày xưa, Đức Phật khi đã giác-ngộ, Ngài thấy rất rõ các sinh-vật, thực-vật được sinh ra,, rồi cũng mất đi, và Ngài dạy chúng-sinh về lẽ Vô thường : Thành Trụ Hoại Diệt.
Đây là hiện-tượng do quan-sát mà thấy. Vạn-vật hễ được Sinh ra (Thành) thì có đời sống kéo dài Trụ đến già (Lão), rồi hư-hao (Hoại) như con người Bệnh tật, rồi tiêu-Diệt, như con người rồi cũng phải Tử-vong.
Đây là hiện-tượng Vật-lý của một sinh-vật phải trải qua từ lúc Sinh ra cho đến lúc Chết đi. Đức Phật, trong 4 chữ đã gom hết cả quá-trình tự-nhiên vô-thức đó của tất cả muôn loài. Đó là Nước.

Trừ con người!

Tui nghĩ, ngàyxưa, Đức Phật truyền dạy cho các môn-đệ, Ngài chỉ thuyết-giảng mà không ghi chép (điều nầy giống Giê-su bên Do-thái), nên sau nầy các môn-đệ ghi lại... sót chăng? (Hì hì!). Thiếu cái phần:
- Con người khi trải qua Sinh Lão Bệnh Tử không giống bất cứ một thực-vật, sinh-vật nào khác. Bởi con người từ đầu đến cuối, có suy nghĩ, có cảm-xúc. (Điều 5-6). Và đây là Dầu!

Tui đồng ý là bà Aung San không thể trộn thêm vào lời dạy đã có từ ngàn xưa. Nhưng ở đây, Bà không trộn. Mà Bà thêm vào. Để rồi trong cái hoàn-cảnh nghiệt-ngã của 2 điều 5 và 6, trong tình-cảnh Bà, Bà vẫn vẽ ra được là Bà sẽ làm gì cho dân-tộc Bà với định-luật Vô-thường "Sinh Lão Bệnh Tử" một cách tuyệt-vời! Cứ nhìn những cái Bà đã và đang làm, để "thấy" những ngày sắp tới. Bà làm, chứ không chỉ nói.

Nên Bà trở thành cao cả. Nên dân Miến đã được hưởng nhờ.

Lão thấy tui nói nghe được hôn?
 
Last edited:
Hi ... giờ các Bác lại tính chuyển sang tranh luận giới tính ah ???

CHUYỆN ĐÀN ÔNG
Ngân Uyển

TT_240912_MAN.gif

.
còn cái giải Nobel nữa, em chả thèm vào đâu. Mà nghĩ cho kỹ, mình còn đòi gì nữa, đàn ông người ta quá tốt, người ta làm việc như trâu bò để lo lắng cho gia đình, đùm bọc che chở cho mình, thế mà thấy người ta ít nói mình cứ kiếm cách ăn hiếp người ta, bày đặt ra chuyện này chuyện nọ để tìm cách hạ người ta, nghĩ lại em thấy thẹn thùng quá. Thôi, em sẽ ra tòa Đô Chánh ngay để xin lập hội bảo vệ đàn ông, kẻo không họ tuyệt chủng mất thôi.

Chúc các chị tối nay ngủ ngon và đừng nằm mơ thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông”.

Ngân Uyển


@ Sở dĩ MT lần này không bàn về chủ đề . Bởi vì sau khi đọc đoạn Kết Luận này thấy chẳng có chi để bàn . Tác giả chỉ tung hỏa mù để rồi cuối cùng lại ... Tôn vinh đàn ông . Quí Bà , Quí cô hổng thắc mắc , hổng khiếu nại thì thôi . Mình thắc mắc , khiếu nại làm gì :lol:
 

....................
...............................
Tui đồng ý là bà Aung San không thể trộn thêm vào lời dạy đã có từ ngàn xưa. Nhưng ở đây, Bà không trộn. Mà Bà thêm vào. Để rồi trong cái hoàn-cảnh nghiệt-ngã của 2 điều 5 và 6, trong tình-cảnh Bà, Bà vẫn vẽ ra được là Bà sẽ làm gì cho dân-tộc Bà với định-luật Vô-thường "Sinh Lão Bệnh Tử" một cách tuyệt-vời! Cứ nhìn những cái Bà đã và đang làm, để "thấy" những ngày sắp tới. Bà làm, chứ không chỉ nói.

Nên Bà trở thành cao cả. Nên dân Miến đã được hưởng nhờ.

Lão thấy tui nói nghe được hôn?

.....- Là một Phật-tử thuần-thành, tôi thấm-nhuần tín-lý Sinh Lão Bệnh Tử, nhưng tôi cho rằng chỉ có 4 điều đó, thì không đủ nói lên hết mọi phiền-não của kiếp nhân-sinh. Vậy, tôi (Bà ấy) xin thêm:
Điều 5: Phải sống với người không thương mình, và
Điều 6: Phải sống với người mình không thương.
Người nói câu nầy là bà Aung San Suu Kyi.


Link: http://agriviet.com/home/threads/111249-Tui-khieu-nai-bai-viet-nay/page3#ixzz28E5ekMbC

Hic... nge bả phát biểu mà lão cũng cảm động. hình như bà này đã từng bị ..ép duyên
Lão mỗ nhận thấy thế này : nếu bả đã từng bị ép duyên thì bây giờ bả tranh đấu cho nhân quyền...cũng là sai...
Vì thượng đế sanh ra phụ nữ không phải để tranh đấu...mà là để chăm sóc gia đình và để...đẻ con
Từ bỏ thiên chức của mình để gánh chuyện... hàng tổng...rồi phát biểu nge như...teen đang than thở về tình yêu trắc trở...trong khi bả đã 68 tuổi rồi. ( 1945)

Aung San Suu Kyi
<small>အောင်ဆန်းစုကြည်</small>

Suu Kyi tại Yangon, tháng 11 năm 2011

<tbody>
</tbody>


Tình yêu là gì hổng lẽ bả chưa biết ?
Thế kỉ 21 làm gì còn chuyện phải sống với người mình không thương ? dù ở bất cứ xã hội dù có chuyên chế tới đâu...thì chuyện này cũng là tự mình làm ra..
Luật pháp luôn cho người ta quyền li dị...khi mục đích hôn nhân không đạt

....Điều 5: Phải sống với người không thương mình...

Cũng dễ hiểu "ăn cơm nhà, vác tù và lo...hàng tổng" , đến độ phải đi ở tù...làm sao chồng thương được
 
Ha ha! Tui ngạc-nhiên đến té ngữa!
Nhưng mà cũng là lỗi tại tui, tui thuật lại sai. Vậy xin chuyển lại:

Một điểm tích cực của cuộc sống trong sự cô lập là tôi có khá nhiều thời gian để suy tư về ý nghĩa của những ngôn từ và khái niệm mà tôi từng biết và từng chấp nhận trong cả cuộc đời. Là một Phật tử, tôi đã nghe về dukha, thường được dịch là sự đau khổ, từ khi tôi là một đứa trẻ nhỏ. Gần như ngày nào cũng thế, những người lớn, và có khi cũng chẳng phải là ngừơi già cho lắm, những người quanh tôi thầm thì “dukha, dukha” khi họ phải chịu đựng nỗi đau đớn thể xác hay nhức nhối tâm can, hay khi họ gặp phải điều gì đó rủi ro, bực bội nho nhỏ.
Tuy nhiên, chỉ trong những năm bị quản chế tại gia, tôi mới nghiền ngẫm được rõ ràng bản chất của sáu điều gây đau khổ lớn. Ðó là: sinh, lão, bệnh, tử, chia lìa với người thương, và bị bắt buộc phải sống giữa những người xa lạ không có tình yêu thương.
Tôi suy ngẫm về từng thứ gây đau khổ ấy, không phải trong bối cảnh tôn giáo mà trong đời sống bình thường hàng ngày của chúng ta. Nếu như đau khổ là một phần không thể tránh trong sự tồn tại của chúng ta, chúng ta nên cố gắng làm giảm nhẹ nó hết sức có thể theo những cách thực tiễn nhất. Tôi đã suy đi nghĩ lại về hiệu quả của những chương trình chăm sóc bà mẹ và trẻ em trước và sau khi sinh, về những điều kiện tương xứng cho số dân lớn tuổi; về chăm sóc sức khỏe toàn diện; về chăm sóc y tế và nhà tế bần cho người nghèo.
Tôi đặc biệt chú ý đến hai loại đau khổ sau cùng: bị chia tách khỏi những người thân thương và bị buộc phải sống giữa những người xa lạ không có tình yêu thương. Những trải nghiệm nào mà Ðức Phật của chúng ta có lẽ đã trải qua trong đời ngài khiến ngài đã bao gồm hai điều này trong sáu điều đau khổ? Tôi nghĩ về những người bị cầm tù và những người di cư, hay những công nhân xa xứ và nạn nhân của sự buôn người, nghĩ về những đám đông như những cái cây bị nhổ bật rễ, những người đã phải xa lìa xứ sở quê hương, bị chia cắt với gia đình và bạn bè, bị bắt buộc phải sống giữa những người xa lạ chẳng phải bao giờ cũng chào đón họ.
 
Last edited:
Ha ha! Tui ngạc-nhiên đến té ngữa!
...........
Thôi nhé, tui đầu hàng!
Ha ha lão mỗ cũng té ngửa , :



Aung San Suu Kyi
<small style="-webkit-box-shadow: none !important; ">အောင်ဆန်းစုကြည်</small>

Suu Kyi tại Yangon, tháng 11 năm 2011

<tbody>
</tbody>

Với 55 triệu dân Miến Điện mà không có anh hùng hảo hán nào..phải để 1 phụ nữ xao lãng thiên chức của mình Tranh đấu cho nhân quyền cho 55 triệu dân ?!

Nhìn theo tướng số..với lưỡng quyền “phong” ( to lớn)...anh nào làm chồng bà này...sẽ bị bà đè bẹp... dí...mà coi chừng ông chồng chết sớm
người ta gọi tướng “quyền phong” là ( đoạt quyền gia trưởng)
Túm lại với lưỡng quyền kiểu này..ông chồng sẽ thê thảm sau đó...chết sớm, nếu không biết luồn cúi...bẩm.. vâng...hoặc cao bay xa chạy..

“Nữ nhân khắc phu tị tước ,quyền cao ,thanh thích nhĩ”
Trong tướng khắc phu...đáng sợ nâng lên hàng đầu là tướng “hình phu”( tướng cái mũi)...
“Nữ nhân vô mệnh... đả khán phu tinh”..đường chồng con nằm ở cái... mũi ( phu tinh)
Phu tinh người phụ nữ này thảm thiết...do cái mũi cao ( tính theo người á châu thôi nhe)
Người phụ nữ mũi cao...thì tướng số phán như sau về đường...chồng :
“Thập niên cửu tế..vô tế quá tân niên”...ngĩa là trong 10 năm nếu dám lấy 9 ông chồng thì không có anh chồng nào sống nổi qua năm mới ( ngĩa là ông chồng nào cũng phải chết trong năm đầu tiên, nếu không biết luồn cúi bà)

Hổng biết lão mỗ có chủ quan hay không...nhưng nhìn người phụ nữ này lão mỗ thấy...sợ
Với lưỡng quyền phong là 1 cái kinh khủng rồi...thêm cái mũi ( tính theo á châu thôi nhe) theo tướng số có ngĩa là cao vọng đến vô cùng..không điều gì làm “bà” hài lòng
Tổng thống..chưa đủ...đế vương cũng chưa đủ...”phật sống” có thể tạm hài lòng ( giống từ hy thái hậu, luôn tự xưng mình là “ lão phật gia”)
Tất cả ngôn ngữ mềm mỏng “sâu sắc” của “Bà” lão mỗ chỉ thấy sự giả dối. lừa mị bằng ngôn từ...so với tướng cách

VN đã từng có 1 Trần Thị Lệ Xuân..đệ nhất phu nhân..đã làm cho biết bao nhiêu người phải...coi là thần tượng và thầm mong được như vậy...
Cuối cùng không những là “sát phu” sát tử (chồng con phải chết trước) ...mà còn sát cả gia đình chồng rồi cuối cùng nhốt đời mình trong căn hộ nhỏ bé ở ngoại quốc siêng năng đi nhà thờ và đọc thánh kinh ( bà này thích...ngoại quốc. đọc thánh kinh cũng phải ở ngoại quốc ở VN bà chỉ biết...bắn súng và... phong trào) rồi chết già trong cô đơn

Xin lỗi lão mỗ mới uống vài chung...”riệu” nói thật quá..sẽ có mích lòng xin nhiều bác...đại xá
Cám ơn vì đã...đọc
 
Last edited by a moderator:
Thưa với Lão Tà,
Tui đã định lẳng-lặng im luôn, nhưng như vậy thì rõ-ràng là khiếm-nhả với Lão, bởi, "nhưng sao đi mà không bảo gì nhau..."
Chắc Lão công-nhận điều nầy: Tui với Lão gia-nhập Agriviet, không nhằm một chút lợi-ích vật-chất riêng tư nào hết, mà chỉ nhằm học hỏi cái hay của bà con, đổi lại thì tui với Lão đóng góp phần của mình.
Dưới Khu Thư-giản nầy, ngoài các hình-thức sinh-hoạt trên, còn có phần giải-trí, để chúng ta cùng nhau gở bớt áp-lực công việc, của hoàn-cảnh (kể cả tình-cảm) đè nặng cuộc sống... Tui quý cái Miệt Dưới nầy là vì vậy.

Vừa rồi, chúng ta đi quá xa. Chúng ta, thay vì làm giảm nhẹ, lại làm cho nặng thêm mối ưu-tư đang có của mỗi người. Như là một cách tâm-tình, tui xin thưa với Lão về mối lo hiện tại của tui:

"Tui về thăm VN cuối tháng 2/2012. Một tuần sau, tui bị viêm cổ họng. Trở về Úc cuối tháng 03/2012, khám phá ra là bị viêm phổi. Người ta dộng tá-lả trụ-sinh cho tui, bởi sợ là tui đang bị bệnh dịch đường hô-hấp. Bây giờ thì phổi bớt nhiều, nhưng không hết. Tìm thêm thì thấy là có mầm lạ trong hốc mũi.
Người ta đã làm thủ-tục cho tui nhập-viện, để lấp một mẫu ra xem (sinh-thiết). Tui đang chờ. Trong thời-gian nầy, tui áp-dụng phương-pháp Ăn uống Tẩy Gan của tui để tăng-cường hệ-thống miễn-nhiễm, sẵn-sàng cho một cuộc giải-phẩu, nếu có.

Đó, Lão thấy hôn, tuổi gần 70, tui luôn chú-ý tới việc thanh-lọc tâm-hồn tui, vốn nặng-nề, nhiều sai phạm là những cái đối ngược lại với lòng Nhân-ái. Đó là lý-do tui xin sẽ không góp ý thêm. Xin Lão hiểu và bỏ qua cho tui. Cám ơn Lão.

Nhân đây, xin gởi Lão một vài tin-tức về người đàn-bà, mà tui tôn là một bậc Anh-thư của xứ Miến-điện. Nhưng nếu Lão không thích bà Aung San Suu Kyi nầy, thì xin Lão ngưng ngay chỗ nầy, đừng đọc tiếp.

Hẹn sẽ gặp lại Lão trong một Chủ-đề khác.
*

--------

(trích)
......
Một chân lý chánh trị bất khả tranh cãi, là không có một đảng phái chánh trị, không có một chế độ cai trị nào cao quí, mạnh mẽ, bền vững hơn quốc gia dân tộc. Khi bộ óc quốc gia, trái tim dân tộc, khi người lãnh đạo bất phân thân chính hay đối lập yêu nước, thương dân, thì khó khăn, bế tắc, thử thách kinh tế chánh trị, an ninh, quân sự, đối nội đối ngoại nào cũng có thể vượt qua được vì lúc bấy giờ sức mạnh của quốc gia dân tộc trở thành một.

Điều này có thể thấy rõ qua chuyến công du thành công vượt mức và xuất sắc của hai nhân vật của Miến Điện: Bà Aung San Suu Kyi một tù nhân 20 năm và TT Thein Sein là một cựu tướng lãnh thừa kế chế độ quân phiệt từng là chúa ngục của Bà.

Trong chuyến công du Âu châu trước, Bà Aung San Suu Kyi được nhân dân và chánh quyền các nước hoan nghênh Bà như một quốc khách. Hào quang của Bà toả sáng như đoá hoa sen tượng trưng cho bồ đoàn của Phật Giáo mà người dân xem gần như là quốc giáo của Miến Điện. Giải khôi Nguyên Nobel Hoà Bình Suu Kyi được tặng trước đây Bà không đi nhận vì không muốn xa rời đồng bào, xuất ngoại là nhà cầm quyền quân phiệt tống khứ luôn, không cho trở về nước được cũng như khi chồng chết ở Anh, Bà cũng không đi Anh thọ tang. Bà bám trụ, cùng chịu niềm đau nỗi khổ với đồng bào, suốt 20 năm tù và quản chế tại gia.

Nhưng khi nhà cầm quyền quân phiệt thức tỉnh thấy rõ độc tài là lụn bại, suy tàn, nên đổi mới chánh trị. Bà và đối lập gồm những người từng đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền Miến Điện ra ứng cử dân biểu. Đối lập do Bà lãnh đạo tinh thần thắng trên 90%.

Bà không nhận một chức gì trong chánh phủ của TT Thein Sein. Bà chỉ làm dân biểu, như một dân biểu có thể nói lãnh tụ tinh thần của khối đối lập có bốn mươi mấy người, trong khi quyền đa số còn thuộc về dân biểu thân chính bầu thời quân phiệt kiên định.

Nhưng hầu hềt các nước Liên Âu và Âu châu gỡ cấm vận toàn phần cho Miến Điện, lập bang giao và giao thương lại với Miến Điện.

Mỹ là nước Miến Điện rất cần sự yểm trợ kinh tế, chánh trị, bao che trước đà bánh trướng và trả thù vặt của TC giáp ranh, đã bao năm bao che quân phiệt bòn vét cạn kiệt tài nguyên của Miến Điện. Nhưng Mỹ còn dè dặt với Miến Điện. Dù Ngoại Trưởng Mỹ thăm Miến Điện tay bắt mặt mừng với Bà như hai bạn gái tâm giao, lập bang giao, cho công dân Mỹ đầu tư, nhưng Mỹ không bỏ cấm vận toàn phần. Mỹ muốn gỡ cấm vận từ từ để thúc đẩy tiến trình dân chủ hoá. Trong đó cái kẹt nhứt là cấm không cho tổng thống và chủ tịch quốc hội của chế độ Miến Điện đến Mỹ.

Thế là một cuộc hoà ca giữa hai người Miến Điện yêu nước thương dân, đặt quyền lợi quốc gia dân tộc lên trên hết. TT Miến Điện Thein Sein muốn xuất hiện trước Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc họp ở New York, với một nước Miến Điện đang dân chủ hoá. Mà New York là thuộc lãnh thổ nước Mỹ.

Thế là Bà Aung San Suu Kyi không nề hà đóng vai mở an ninh lộ trình chánh trị, ngoại giao cho TT Thein Sein công du Mỹ. Dù Mỹ dành cho Bà Suu Kyi danh dự và long trọng như một quốc khách (Đại sứ Mỹ ở Miến Điện đi Mỹ cùng Bà, Ngoại Trưởng Mỹ đích thân tiếp, TT Obama cũng thế, Quốc Hội trao Huy chương Vàng, huy chương cao quí nhứt của Quốc Hội Mỹ đã tặng từ lâu mà Bà chưa nhận), chương trình công du của Bà, Bà sắp xếp khéo léo để không làm lu mờ sự xuất hiện của TT Thein Sein.

Ở nước nhà TT Theim Sein trả tự do cho 500 tù chánh trị chót, quá họp ý với điều kiện ngoại giao của Mỹ. Bà Suu Kyi âm thầm vận động Bộ Ngoại Giao Mỹ, TT Mỹ gỡ cấm vận. Ngưng cấm nhập cảng vào Mỹ hàng hoá của Miến Điện và ngưng cấm nhập cảnh vào Mỹ đối với tổng thống và chủ tịch quốc hội Miến Điện. Bãi bỏ đầu giúp cho chánh phủ dân chủ hoá của TT Thein Sein thêm thế lực trước sự chống đối của phái bảo thủ, tướng lãnh.

Bãi bỏ thứ hai liên quan đến chuyến công du của TT Thein Sein, là bải bỏ một biện pháp ô nhục đối với chánh phủ Miến Điện do Mỹ đã trừng phạt Miến điện khi xưa.

Đó là hợp tác hài hòa, nhuần nhuyễn của chính phủ và đối lập Miến Điện, rất hợp lòng dân, ý chánh phủ Mỹ.

Thế là Tổng thống Miến Điện, một cựu tướng lãnh, thừa kế chế độ ngục tù nhờ người tù 20 năm vì quyền lợi quốc gia dân tộc, vì lòng yêu nước thương dân Miến Điện đã giúp cho TT Thein Sein có thể đường hoàng đến New York, và đi ra ngoài chu vi Liên Hiệp Quốc.

Nên trước đại hội đồng LHQ, TT Miến Điện Thein Sein, vóc dáng người nhỏ bé, hãnh diện ngẩng cao đầu, đại diện cho nhân dân và chánh quyền Miến Điện, hùng hồn phát biểu tại Liên Hiệp Quốc, nói về những cải tổ đã thay đổi đất nước ông. Ông hết lời ca ngợi những nỗ lực chuyển hoá dân chủ của Bà và của nhân dân Miến Điện.

Bên lề đại hội Ông còn tuyên bố sẵn sàng tuân theo ý quốc dân để Bà Aung San Suu Kyi làm tổng thống nếu dược dân chúng bỏ phiếu cho Bà. Bài diễn văn và lời tuyên bố của Ông được các cơ quan truyền thông quốc tế loan tải khắp năm châu, bốn biển như một thành tựu lớn của Nhân Quyền. Và dân chúng Miến Điện vô cùng mừng và tự hào về quốc gia dân tộc của mình.

Con đường trước mắt của hai người Miến Điện nữ và nam yêu nước thương dân này không ắt bằng phẳng.Nhưng “Nếu đường đời bằng phẳng cả thì anh hùng hào kiệt có hơn ai”. Cộng đồng người Miến hải ngoại không đồng ý lắm việc Bà Suu Kyi vận động gỡ cấm vận toàn phần, muốn lấy đó để kích hoạt dân chủ hoá chế độ độc tài quân phiệt đang chuyển hoá.

Phía TT Thein Sein cũng bị nhiều áp lực nội bộ của quân đội Miến từng nắm quyền độc tài nhiều thập niên. Việc Mỹ bãi bỏ lệnh cấm nhập cảng hàng Miến Điện vào Mỹ tạo sức mạnh của chánh phủ đổi mới đồi vơi phe bảo thủ.
.....
(tác-giả : Vi Anh)
 
Last edited:
Thú thật với ma đầu..lão mỗ không có thần tượng nào đang sống cả...thần tượng của lão mỗ là những người đã chết..cả ngàn năm rồi ..

Có câu rằng khi bạn chết lúc đó bạn là ai..tốt hay xấu sẽ bộc lộ ra hết.. thậm chí có khi họ chết cả vài chục năm sau..tất cả cái xấu .. tốt sẽ bộc lộ ra hết...lúc đó mới kết luận được

Những người đang sống dù họ đang mang bất cứ hào quang nào và nhân danh bất cứ cái gì để họ...hy sinh hay tranh đấu..lão mỗ cũng chỉ... quan sát và ... xem tướng để có tìm hiểu cái bên trong của họ là gì
Vì Trong tất cả mọi loại động vật của trần gian được thượng đế tạo ra...duy nhất chỉ có con người là biết làm động tác giả cực kì tinh vi ..để lừa...mị. đoạt lợi cho mình, nhưng lại ...nhân danh người khác

Người anh hùng của Philippine : Ferdinand Marcos cực kì vinh quang...người Philippine coi ông ta như 1 ông thánh..rồi cuối cùng họ bật ngửa ra khi phát giác ra ông thánh của mình chỉ là kẻ lừa đảo nhân dân mình khi mấy chục năm tại chức ông đã vơ vét cả trăm tỉ USD...vơ đến ...cạn kiệt 1 philippin ngèo nàn rồi dấu diếm tiền này khắp các ngân hàng Âu Châu :
http://vietbao.vn/The-gioi/Co-Tong-thong-Marcos-tham-nhung-100-ty-USD/70041065/159/

Rồi đến bà tổng thống Gloria Macapagal Arroyo biết bao vinh quang...cuối cùng cũng chỉ là kẻ tham ô dù chỉ có vài năm tại chức..cuối cùng bị... bắt. bản án sẽ dành cho bà có thể là chung thân
http://vnexpress.net/gl/the-gioi/20...ink&utm_content=logolink&utm_campaign=Box_new

Quyền lực. danh vọng và tiền tài đã được nhiều người tìm kiếm và thủ đắc bằng cách lợi dụng người khác và nhân danh nhân dân để họ đấu tranh cho... mình hưởng lợi
Sống lâu như lão Ma đầu, nhất định lão đã biết rất nhiều chuyện này mà

Tôi thích câu truyện cổ La Mã này :
Khi mọi người đang cầu khẩn thần linh..và ra sức đấu tranh cho nhà độc tài phải bị lật đổ hoặc chết sớm..
Thì có 1 bà cụ già ngèo khó hàng ngày vẫn mang lễ vật đến đền thờ parthenon và thì thầm cầu xin thượng đế cho nhà độc tài đó sống mãi

người ta lén nge được lời cầu nguyện...bèn hỏi tại sao làm chuyện kì cục vậy :
bà cụ trả lời :
vì nhà độc tài này cai trị lâu quá rồi...do đó vơ vét cho cái kho của cải đã đầy rồi..lòng tham đã gần đầy đủ nên tham ô ít đi...nhờ thế mọi người dễ sống
Nếu ông ta chết đi...thì tên khác lên nắm quyền còn ghê gớm hơn thế nữa...do bây giờ mới được dịp tham ô... sẽ vơ vét ghê lắm đấy vì cái kho của ông ta...chưa có gì
Lúc đó khó sống lắm

tôi vẫn cho rằng : kẻ thù trước mắt là trung quốc...nhưng kẻ thù xâu xa nhất và nguy hiểm nhất chính là... Người Mỹ
 
Last edited by a moderator:
Tui tin Lão Tà cũng biết chuyện nầy:

(Thầy trò Không-Tử lang-thang, quá bước qua tới... Miến-điện! Khổng-Tử gặp một người đàn bà, người mà sau nầy có một hậu-duệ tên là... Aung San Suu Kyi). Hì hì, đọc cho vui.

.......
Chợt từ trong rừng Pơ mu vẳng lại tiếng khóc ai oán, thê thảm của một người đàn bà. Khổng Tử đang lim dim mắt tâm niệm cái lẽ tuần hoàn vô bờ của đạo dịch Chu Công, cái huyền biến, vi diệu của chữ Nhân. Ngài choàng tỉnh dậy, gọi bảo học trò dắt Ngài đi tìm người đàn bà, hỏi xem cơn cớ gì mà tiếng khóc não nùng thê thảm làm vậy. Tới một tảng đá phủ đầy rêu mốc bên khe nước, Ngài thấy người đàn bà mặc đồ sơn cước đã bạc thếch, rách tã. Tóc nàng rũ rượi phủ lên khuôn mặt lem luốc, rám nắng. Mặc dầu vậy, ở nàng vẫn toát lên vẻ kiều diễm, cao sang với vóc người mảnh mai, cặp mắt đen láy dưới hàng mi thanh tú. Bộ đùi thon thả, gót sen đỏ và nhỏ xíu kia chỉ có thể tìm thấy nơi lầu son, gác tía. Nàng đang ôm ngực, cúi đầu vật vã khóc than.
Nhan Hồi tiến lại gần, vòng tay trang nghiêm hỏi:
- Thưa quý nương! Bà từ đâu lại đây? Vì sao đã sắp tắt mặt trời, bà còn ngồi một mình khóc than giữa rừng vắng?
- Con trai tôi bị cọp dữ vồ tha đi mất xác.
- Chồng bà đâu?
- Ông ấy cũng bị cọp vồ năm ngoái. Ở đây hoang vắng nên nhiều cọp dữ lắm. Các ông nên mau chạy ra khỏi thung lũng đi, còn kịp.
- Nhà bà ở đâu? Có còn ai thân thích không?
- Xa lắm, trong vách núi đằng kia kìa! Tôi chẳng còn ai thân thích cả. Năm năm trước bố chồng tôi bị cọp vồ, năm ngoái đến lượt chồng tôi, nay lại đến con trai tôi. Trời ơi là Trời ! Sao tôi phải chịu khổ thế này, hỡi Trời !...
Thầy trò Khổng Tử nghe nàng khóc than, vừa thương cảm ngậm ngùi, lại vừa kinh ngạc. Họ không thể hiểu nổi vì sao đến cơ sự này mà gia đình người đàn bà vẫn bám trụ ở nơi rừng hoang vách dựng để thay nhau làm mồi cho cọp dữ. Đợi cho người đàn bà than khóc hồi lâu, nghe chừng đã nguôi vợi đôi phần, Tử Du xin phép ngồi xuống cạnh nàng an ủi và gạn hỏi. Chỉ có Tăng Sâm và Nhan Hồi đưa mắt cho nhau rồi gật đầu ra ý ngầm hiểu lý do vì sao lại thế. Hai ông đứng nép sau thầy, nín thở nghe người đàn bà kể tiếp:
- Bố chồng tôi là bậc danh Nho nước Trần. Ông làu thông kinh sử và có thư pháp tuyệt đỉnh linh diệu. Mỗi chữ ông viết ra giống như bức hoạ khiến cả kinh thành phải trầm trồ tán tụng. Dưới ngòi bút của ông chữ Nhân như giang rộng đôi tay ôm lấy cả sơn hà, trời mây, hoa lá. Chữ Ái ông viết xong khiến người ta liên tưởng tới giàn hoa leo kín mái nhà tranh đơn sơ, rắc hương thơm xuống vai người thiếu nữ, rót mật ngọt tình yêu vào tuổi thanh xuân trong trắng thơ ngây. Còn chữ Dũng của ông viết như con đại bàng kiêu hãnh đập cánh vượt trùng dương, bất chấp mọi phong ba, bão táp... Một ngày kia, ông cảm thấy tâm hồn bị tù hãm, giam trói giữa kinh thành sặc mùi Hà Chính, làm u ám cả đất trời. Nét chữ của ông không còn linh diệu như xưa nữa. Lúc nó rối rắm như nắm tơ vò, khi lại cứng đờ như những cây nứa khô cắm quanh vườn cải. Ông buồn bã dắt díu mẹ con tôi từ bỏ lầu son, xa lánh kinh thành hoa lệ vào ở trong khe núi này. Bây giờ bố chết, chồng chết, rồi con cũng chết nốt, tôi biết đi đâu, sống bằng gì? Trời ơi là Trời!..
Tử Hạ đứng bên Tử Du nghe đến đây cau mày nhăn nhó hỏi:
- Bố chồng chết, sao vợ chồng bà không đưa con đi nơi khác? Chồng chết, sao hai mẹ con bà không rời đi? Bây giờ con chết, bà cũng không chịu đi là cớ làm sao?
- Vì chỉ có ở đây là không có Hà Chính, thưa ông!...
Nàng nghẹn ngào đáp lời Tử Hạ. Khổng Tử nghe nàng nói cảm thấy tức thở, dọc sống lưng như có ròi đục trong xương tuỷ, tay chân rã rời, hai thái dương ướt đẫm mồ hôi... Ngài nắm tay Tăng Sâm, Nhan Hồi, dắt đến trước mặt người đàn bà bảo họ thi lễ năm vái ba lạy. Rồi Ngài quay sang nhìn Tử Lộ và nói với tất cả học trò:
- Các con nhớ lấy! Người đời sợ Hà Chính hơn cả cọp dữ.

.....

Lão Tà,
Con người tui hèn mọn, nhỏ nhoi... nên hết sức tôn-quý những tâm-hồn cao cả, hy-sinh cho lợi-ích nhân-quần. Hì hì, ước gì tui được cầm cờ, đẩy xe cho Bà (đó là bà Aung San Suu Kyi, hay bất cứ ai như Bà).
 
...... Hì hì, ước gì tui được cầm cờ, đẩy xe cho Bà (đó là bà Aung San Suu Kyi, hay bất cứ ai như Bà).

Đã ở gần tại sao lại cầm cờ? mà không...tán luôn...đảm bảo ma đầu tán dính ngay đấy...vì bà này đang rất... cô đơn
Đàn bà kiểu này đa số đàn ông đều sợ...nên càng hui quạnh nữa
Nhưng mà bà sát phu nặng lắm...ở gần ma đầu sẽ chết...trong 1 năm...

Lão mỗ bày thế này nhe...thỉnh thoảng chịu khó tốn tiền vé ,máy bay 1 chút..bay sang....”đớp” 1 cái rồi bay về Úc...
chắc chắn sẽ sống thêm được 1 thời gian vì đã ...cao bay xa chạy rồi mà

Mách nhỏ ma đầu nè : bà này có tướng... đa dâm đấy, rất dễ tán tỉnh
 
Last edited by a moderator:
* Tui "Khiếu nại" nhe ! Lão Tà chơi ăn gian ... Lão cứ nhè mấy cái Tướng xấu mà phán , còn cái Tướng Tốt thì lão lại bỏ qua hổng nói .

@ Mà tui thấy hai Lão nói người nào cũng có lý :

- Lão Ma Đầu tính cách của Bắc Cái hào hiệp trượng nghĩa . Vì vậy Lão ủng hộ việc làm của vị Anh Thư Miến Điện là lẽ đương nhiên . Một người mang lại lợi ích cho nhiều người Thế gian thật hiếm có . Điều này thì Lão Ma Đầu nói đúng .

- Lão Tà phong cách của Hoàng Dược Sư ( Có phần lạnh lùng ) . Giao du với cả 2 phái Hắc - Bạch vì vậy ... Lão chẳng tin ai . ( Bởi vì Lão biết trong Chánh cũng có Tà và trong Tà cũng có Chánh ).

* Công bằng mà nói những việc làm của vị Anh Thư rất đáng khâm phục ở thời điểm hiện tại ( Đúng ý Lão Ma Đầu rồi nhe ! ) . Còn việc mai sau thì ... chưa biết ( Đúng ý Lão Tà nhe ! ) .

- Nếu nói về chuyện mai sau thì quả thật không ai biết trước . Vả lại còn phải chịu tác động của nhiều thứ . VD như Tổng Thống Mỹ OBaMa . Khi ra tranh cử người dân đặt rất nhiều kỳ vọng vào ông ấy nhất là thành phần cử tri da đen . Bản thân ông Obama lúc ấy chắc cũng ấp ủ rất nhiều dự định cho tương lai khi mà ông đắc cử . Thế nhưng khi ông ấy là Tổng Thống thì lại khác . Lúc này là người lãnh đạo ông phải có cái nhìn toàn cục và không thể hành động theo cảm tính được . Vì vậy , có rất nhiều dự định chẳng thể thực hiện .

- Ngay như VN ta cũng thế . Tự ngàn xưa khi phất cờ khởi nghĩa , khi chống giặc ngoại xâm thì ... "Ta ngày quên ăn , đêm quên ngủ" . Từ Vương tới Tướng tới lính xem nhau như anh em một nhà , ăn cơm cùng mâm . Khi thắng lợi thì sao ??? Các ngươi hãy trở về với mái nhà rách nát của các ngươi ( có vợ con đang chờ ) . Ta lại về với cung vàng của ta . Khi xưa ... như là anh em , còn ngày nay là phận Chúa - Tôi . "Quân xử Thần tử - Thần bất tử bất trung"

- Âu cũng là lẽ thường ở Đời phải không các Bác ? Ái chà ! Dường như tối nay MT cũng hơi ngà ngà rồi
 
Aung San Suu Kyi
<small style="-webkit-box-shadow: none !important; ">အောင်ဆန်းစုကြည်</small>

Suu Kyi tại Yangon, tháng 11 năm 2011

<tbody>
</tbody>


Nhìn theo tướng số..với lưỡng quyền “phong” ( to lớn)...anh nào làm chồng bà này...sẽ bị bà đè bẹp... dí...mà coi chừng ông chồng chết sớm
người ta gọi tướng “quyền phong” là ( đoạt quyền gia trưởng)
Túm lại với lưỡng quyền kiểu này..ông chồng sẽ thê thảm sau đó...chết sớm, nếu không biết luồn cúi...bẩm.. vâng...hoặc cao bay xa chạy..

“Nữ nhân khắc phu tị tước ,quyền cao ,thanh thích nhĩ”
Trong tướng khắc phu...đáng sợ nâng lên hàng đầu là tướng “hình phu”( tướng cái mũi)...
“Nữ nhân vô mệnh... đả khán phu tinh”..đường chồng con nằm ở cái... mũi ( phu tinh)
Phu tinh người phụ nữ này thảm thiết...do cái mũi cao ( tính theo người á châu thôi nhe)
Người phụ nữ mũi cao...thì tướng số phán như sau về đường...chồng :
“Thập niên cửu tế..vô tế quá tân niên”...ngĩa là trong 10 năm nếu dám lấy 9 ông chồng thì không có anh chồng nào sống nổi qua năm mới ( ngĩa là ông chồng nào cũng phải chết trong năm đầu tiên, nếu không biết luồn cúi bà)

Hổng biết lão mỗ có chủ quan hay không...nhưng nhìn người phụ nữ này lão mỗ thấy...sợ
Với lưỡng quyền phong là 1 cái kinh khủng rồi...thêm cái mũi ( tính theo á châu thôi nhe) theo tướng số có ngĩa là cao vọng đến vô cùng..không điều gì làm “bà” hài lòng
Tổng thống..chưa đủ...đế vương cũng chưa đủ...”phật sống” có thể tạm hài lòng ( giống từ hy thái hậu, luôn tự xưng mình là “ lão phật gia”)
Tất cả ngôn ngữ mềm mỏng “sâu sắc” của “Bà” lão mỗ chỉ thấy sự giả dối. lừa mị bằng ngôn từ...so với tướng cách

VN đã từng có 1 Trần Thị Lệ Xuân..đệ nhất phu nhân..đã làm cho biết bao nhiêu người phải...coi là thần tượng và thầm mong được như vậy...
Cuối cùng không những là “sát phu” sát tử (chồng con phải chết trước) ...mà còn sát cả gia đình chồng rồi cuối cùng nhốt đời mình trong căn hộ nhỏ bé ở ngoại quốc siêng năng đi nhà thờ và đọc thánh kinh ( bà này thích...ngoại quốc. đọc thánh kinh cũng phải ở ngoại quốc ở VN bà chỉ biết...bắn súng và... phong trào) rồi chết già trong cô đơn

Xin lỗi lão mỗ mới uống vài chung...”riệu” nói thật quá..sẽ có mích lòng xin nhiều bác...đại xá
Cám ơn vì đã...đọc
Ồ thì ra lão Tà ngòai tài cầm kì thi họa lại còn biết thuật xem tướng. Ngu mỗ xin cúi đầu thán phục !
Bà này thuở thiếu thời lận đận do thiên sương và sơn căn khuyết hãm. Tuy nhiên vận này đang dịch chuyển vào khu vực của mũi nên bà ta phất lên phải không lão Tà? Mũi bà này thuộc loại cô phong thì việc cô độc là khó tránh khỏi nhưng ngược lại loại mũi này lại chứng tỏ người rất quyết liệt trong công việc. Bà này thành công chắc cũng nhờ tính cách này. Cái mũi bà này tốt có mà xấu cũng có.

Lão Tà có thể tiết lộ cho Ngu mỗ biết tướng nào chứng tỏ bà này đa dâm không? Cặp chân mày, đôi gò má hay đôi cánh mũi? Nhưng theo Ngu mỗ cảm nhận thì cho dù bà này có tình dục mạnh mẽ thì cũng là loại chính dâm, lão ma đầu chưa chắc đã xơ múi gì được.B)

Lão Tà nghĩ sao về hậu vận của bà này? Lão cho Ngu mỗ học vài chiêu với?
 
Lão Tà có thể tiết lộ cho Ngu mỗ biết tướng nào chứng tỏ bà này đa dâm không? Cặp chân mày, đôi gò má hay đôi cánh mũi? Nhưng theo Ngu mỗ cảm nhận thì cho dù bà này có tình dục mạnh mẽ thì cũng là loại chính dâm, lão ma đầu chưa chắc đã xơ múi gì được.B)

Lão Tà nghĩ sao về hậu vận của bà này? Lão cho Ngu mỗ học vài chiêu với?
Úy trời đất ui, chủ-đề nầy sao lại..."bổng dưng muốn ấy" vầy nè?
Nhưng phải níu áo cái lão NguSa nầy:
- Tại sao hồi năm ngoái năm kia tới giờ, Lão im như thóc, bây giờ chưa có lụt, chưa có lội gì, chỉ mới hơi ướt-át chút, mà Lão đã ngóc (đầu) lên (đòi) hỏi là sao hả? Hả? Hả?
 
......Mũi bà này thuộc loại cô phong thì việc cô độc là khó tránh khỏi nhưng ngược lại loại mũi này lại chứng tỏ người rất quyết liệt trong công việc. Bà này thành công chắc cũng nhờ tính cách này....
Lão Tà nghĩ sao về hậu vận của bà này? ...

Ngu vương ...tiền bối. đã nhìn ra vấn đề..:
tướng cách bà này cực kì cao vọng và rất đầy tự hào ( biểu hiện qua cái mũi "cô phong" )...không điều gì làm bà hài lòng..do đó bà tranh đấu là vì cái tánh...khó ưa của mình
Không phải vì lòng thương nhân dân mà đấu tranh

Xuất phát từ cao vọng và cái cá tánh khó chịu của mình...nhưng lại núp dưới cái bóng đấu tranh cho nhân quyền
Đấu tranh bởi chủ ngĩa quân phiệt..và xử dụng lí thuyết của Phật học...để biện bác

Với những người có cá tánh này thì đang ở trên thiên đình cũng nổi loạn hạ bệ luôn cả thượng đế...để mình lên làm thượng đế..
Thì ở nước Miến Điện bà có quá nhiều cơ hội có quá nhiều lí do để..lừa mị mọi người để họ phải hy sinh..chiến đấu ....cho khát vọng đến vô cùng của mình

..Tướng của bà là tướng :“ cái mũi cô phong độc thủng” suốt đời...cô đơn...dù bà có đè đầu được cả 55 triệu dân Miến Điện và chung quanh đầy kẻ nịnh hót tung hô...
Bà vẫn phải cô đơn..vì chẳng có cái gì làm bà...hài lòng cả

Lão Tà nghĩ sao về .... bà này?

Ngu vương huynh đệ...biết rồi mà..

Những nhà tướng số khi gặp phụ nữ tướng "cô phong" họ ái ngại rồi yên lặng làm bộ như không xem nổi...nhưng nếu phải góp ý thì họ khuyên : nên....đi tu. mà không giải thích nhiều
 
Last edited by a moderator:
Tướng-số cao-siêu thế nầy, thì cho dù có chẻ đầu tui nhét vào, tui cũng không học nổi, mà cũng không muốn học. Nhưng có môn (làng) nầy, Lão NguSa nếu có là dân trong nghề, xin truyền cho vài chiêu. Đó là môn: Xủ quẻ rờ mu... rùa".
Bái sư. Bái!
 


Back
Top