6 giờ chiều ngày 3/12, tôi bước chân lên xe đò bắt đầu hành trình... Lên xe vào chỗ ...nằm rồi mới nhớ ra vẫn đội cái mũ bảo hiểm trên đầu, mà thằng cháu chở tôi ra bến xe lại chạy về mất rồi. Thôi thì đành cho nó vào chung cái túi đựng rượu làm quà vậy. May mà chỉ đem chai rượu của Nguyenhungdung và một chai 2.5 lít. Định đem hai chai nhưng sợ ...nặng quá dễ vỡ. Trên xe phải cởi hết giày dép cất vào ngăn riêng. Sau đó nằm yên trên ghế xem video rồi ...ngủ và...mỏi.
4 giờ sáng xe đến ngã 3 Vũng tàu (bây giờ thành ngã 4 rồi), tôi định nhảy xuống xe thì sực nhớ còn...đôi giày, chạy vào mở ngăn lấy được giày thì nhà xe sợ ...công an nên cho xe chạy luôn đến quá ngã 3 Tân vạn mới dừng cho xuống được. Gay go rồi! Phải đi ngược lại vài cây số mà lại không có xe thồ giờ này.
Thế là tìm chỗ vắng vẻ trống trải, lấy chai nước suối của nhà xe phát cho, xách bàn chải khăn mặt ra xử lý mặt mũi răng miệng và "một vài vấn đề khác". Sau đó nai nịt lại túi xách ba lô, đeo hết lên người, rình lúc xe cộ qua lại ít nhất lao ra dải phân cách trèo sang phần bên kia rồi lại chờ xe cộ vãn đi và lao vào vệ đường. Khiếp quá! Xe cộ cứ nườm nượp phóng như điên mặc dù là lúc 4 giờ sáng. Từng nghe có người lao như thế bị cán chết tươi. Thế mà mình không sao. Tài thật! Hi hi...!
Ôm bình rượu đi bộ một lúc thì đến cây xăng Tân vạn. Trời vẫn tối mò, không dám đi nữa vì cảm giác quá nhiều xe otô lao vút quá cứ như thể sắp húc vào lưng mình. Hãi quá đành vào xin cây xăng cho ngồi nhờ chờ sáng vậy.
Ngồi ở đó tính nghĩ mấy câu thơ để chốc nữa góp vui cho buổi off, thế nhưng mà bí rị chẳng nghĩ được gì, đến gần 6 giờ thì đón được một chàng xe thồ vui tính chở đến tận chỗ lối rẽ vào nhà hàng Thảo nguyên luôn. Hết có 20 ngàn. Vẫn sớm quá! Ghé vào một quán phở giải quyết cái dạ dày. Sau đó vào một quán cà phê để giải quyết ...thời gian. Kêu một ly đen thấy cô bé chủ quán mang ra một phin , một ly cối đá, một ly đường. Sau đó rất tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện lấy muổng múc đường vào ly đá, định lấy ly cà phê ra đổ vào chung luôn. Đầu tiên tôi thán phục: Cái quán ven đường bé tí thế này mà phong cách phục vụ lịch sự ghê. Nhưng sau đó giật mình vội nói: "ấy! Đừng pha, tôi không uống đường đá". Cô bé tròn xoe mắt : "Anh không uống đường à?" Ôi tôi nghe ngọt ngào làm sao cái tiếng "anh"! Hi hi... Mình còn trẻ thật mà! Thế là lấy dáng bộ đạo mạo từng trải phun ra một câu...cải lương thứ thiệt: "Chậc! Quen đắng cay nhiều quá rồi đâm nghiện ấy mà". Nói xong muốn vả miệng mình một cái. Ai ngờ hiệu ứng "thần kỳ" , cô bé nhìn với vẻ ngưỡng mộ ghê gớm rồi đứng lên hơi cúi người hỏi rất lễ phép: " Thưa anh muốn nghe nhạc gì em mở?" Oái! Trong quán còn người mà, đâu phải mình mình đâu, chả lẽ ưu tiên mình? Tôi lại ra vẻ sành sỏi tiếp: "Có đĩa không lời nào mở nghe chứ nghe mít tơ Đàm rền rĩ thế này mệt mỏi quá!". Một lúc sau vang lên tiếng nhạc bản "Vũ nữ thân gầy", rồi bản "Yêu nhau đi"... Hóa ra mình được ưu tiên thật! Xem ra vẫn còn có thể "lăn lộn giang hồ".
Khoảng tám giờ thì tôi giã biệt quán nhỏ, hành quân vào nhà hàng Thảo nguyên. Tới đầu hẻm thấy ghi "NHÀ HÀNG THẢO NGUYÊN => 150m". Đi khoảng 150m thì gặp : "NHÀ HÀNG THẢO NGUYÊN =>100m", đành tới luôn, khoảng 100m nữa thì thấy đúng là "NHÀ HÀNG THẢO NGUYÊN =>50m"!!! Hết đoạn 50m này mà sau này tôi với Khúc thụy du kiểm chứng thực tế là 150m, thì trông thấy...nhà hàng thứ thiệt. Nhân vật đầu tiên tôi gặp là nguyenhungdung đang vừa đi xe máy vượt qua tôi vừa hét với nhân viên nhà hàng: "Sang bên tôi bắt thỏ đi". Nhân vật thứ hai tôi gặp và nhận ra liền là bác ba phỉ. Nhân vật gặp thứ ba là Exiter mà mãi sau hoi mới biết. Từ đây mọi người đều biết mọi việc tiếp theo rồi. Tối tôi sẽ kể tiếp về đoạn sau, khi tham quan trại thỏ của nguyenhungdung xong trở đi
4 giờ sáng xe đến ngã 3 Vũng tàu (bây giờ thành ngã 4 rồi), tôi định nhảy xuống xe thì sực nhớ còn...đôi giày, chạy vào mở ngăn lấy được giày thì nhà xe sợ ...công an nên cho xe chạy luôn đến quá ngã 3 Tân vạn mới dừng cho xuống được. Gay go rồi! Phải đi ngược lại vài cây số mà lại không có xe thồ giờ này.
Thế là tìm chỗ vắng vẻ trống trải, lấy chai nước suối của nhà xe phát cho, xách bàn chải khăn mặt ra xử lý mặt mũi răng miệng và "một vài vấn đề khác". Sau đó nai nịt lại túi xách ba lô, đeo hết lên người, rình lúc xe cộ qua lại ít nhất lao ra dải phân cách trèo sang phần bên kia rồi lại chờ xe cộ vãn đi và lao vào vệ đường. Khiếp quá! Xe cộ cứ nườm nượp phóng như điên mặc dù là lúc 4 giờ sáng. Từng nghe có người lao như thế bị cán chết tươi. Thế mà mình không sao. Tài thật! Hi hi...!
Ôm bình rượu đi bộ một lúc thì đến cây xăng Tân vạn. Trời vẫn tối mò, không dám đi nữa vì cảm giác quá nhiều xe otô lao vút quá cứ như thể sắp húc vào lưng mình. Hãi quá đành vào xin cây xăng cho ngồi nhờ chờ sáng vậy.
Ngồi ở đó tính nghĩ mấy câu thơ để chốc nữa góp vui cho buổi off, thế nhưng mà bí rị chẳng nghĩ được gì, đến gần 6 giờ thì đón được một chàng xe thồ vui tính chở đến tận chỗ lối rẽ vào nhà hàng Thảo nguyên luôn. Hết có 20 ngàn. Vẫn sớm quá! Ghé vào một quán phở giải quyết cái dạ dày. Sau đó vào một quán cà phê để giải quyết ...thời gian. Kêu một ly đen thấy cô bé chủ quán mang ra một phin , một ly cối đá, một ly đường. Sau đó rất tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện lấy muổng múc đường vào ly đá, định lấy ly cà phê ra đổ vào chung luôn. Đầu tiên tôi thán phục: Cái quán ven đường bé tí thế này mà phong cách phục vụ lịch sự ghê. Nhưng sau đó giật mình vội nói: "ấy! Đừng pha, tôi không uống đường đá". Cô bé tròn xoe mắt : "Anh không uống đường à?" Ôi tôi nghe ngọt ngào làm sao cái tiếng "anh"! Hi hi... Mình còn trẻ thật mà! Thế là lấy dáng bộ đạo mạo từng trải phun ra một câu...cải lương thứ thiệt: "Chậc! Quen đắng cay nhiều quá rồi đâm nghiện ấy mà". Nói xong muốn vả miệng mình một cái. Ai ngờ hiệu ứng "thần kỳ" , cô bé nhìn với vẻ ngưỡng mộ ghê gớm rồi đứng lên hơi cúi người hỏi rất lễ phép: " Thưa anh muốn nghe nhạc gì em mở?" Oái! Trong quán còn người mà, đâu phải mình mình đâu, chả lẽ ưu tiên mình? Tôi lại ra vẻ sành sỏi tiếp: "Có đĩa không lời nào mở nghe chứ nghe mít tơ Đàm rền rĩ thế này mệt mỏi quá!". Một lúc sau vang lên tiếng nhạc bản "Vũ nữ thân gầy", rồi bản "Yêu nhau đi"... Hóa ra mình được ưu tiên thật! Xem ra vẫn còn có thể "lăn lộn giang hồ".
Khoảng tám giờ thì tôi giã biệt quán nhỏ, hành quân vào nhà hàng Thảo nguyên. Tới đầu hẻm thấy ghi "NHÀ HÀNG THẢO NGUYÊN => 150m". Đi khoảng 150m thì gặp : "NHÀ HÀNG THẢO NGUYÊN =>100m", đành tới luôn, khoảng 100m nữa thì thấy đúng là "NHÀ HÀNG THẢO NGUYÊN =>50m"!!! Hết đoạn 50m này mà sau này tôi với Khúc thụy du kiểm chứng thực tế là 150m, thì trông thấy...nhà hàng thứ thiệt. Nhân vật đầu tiên tôi gặp là nguyenhungdung đang vừa đi xe máy vượt qua tôi vừa hét với nhân viên nhà hàng: "Sang bên tôi bắt thỏ đi". Nhân vật thứ hai tôi gặp và nhận ra liền là bác ba phỉ. Nhân vật gặp thứ ba là Exiter mà mãi sau hoi mới biết. Từ đây mọi người đều biết mọi việc tiếp theo rồi. Tối tôi sẽ kể tiếp về đoạn sau, khi tham quan trại thỏ của nguyenhungdung xong trở đi