T
thanhdoannguyen
Guest
TRUYỆN NGẮN
LUỒNG GIÓ MỚI
Câu chuyện tôi sắp kể ra là chuyện về giấc mơ tuyệt đẹp mà tôi đã trải qua, một giấc mơ kì diệu tôi đã thầm mong sao nó trở thành hiện thực.
Vào một đêm đang ngon giấc, tôi mơ thấy mình đang đi trên chuyến xe khách từ thành phố Hồ Chí Minh về miền Tây, quê hương thân yêu của tôi. Đồng hành trên xe của tôi, qua phán đoán ban đầu, tôi thấy hành khách đủ mọi thành phần, nhưng đa số là nông dân lên thành phố làm công nhân theo kiểu thời vụ. Ngồi cạnh tôi có một ông khách rất đặc biệt, ông chỉ ngồi lắng nghe mà không tham gia tán gẫu cùng những hành khách khác trên xe.
Vì đa số là nông dân, nên tôi chỉ nghe họ nói toàn về những nhọc nhằn mà nông dân phải gánh chịu. Họ bảo thời chiến tranh họ là người góp gạo nuôi quân, họ là người trực tiếp cầm súng chiến đấu nhiều nhất, làm liệt sĩ nhiều nhất… Nói chung, họ là người có công lao nhiều nhất, nhưng bây giờ họ lại là những người chịu thiệt thòi nhiều nhất. Nghịch cảnh lại đến với chính họ, sản phẩm mà họ làm ra họ không có quyền định giá bán, ngược lại, những thứ họ mua vào như vật tư nông nghiệp, hàng tiêu dùng,… thì người khác định giá cho họ mua, còn biết bao bất cập mà họ đã và đang gánh chịu. Họ vẫn nghèo dù bao năm miệt mài làm việc cật lực mà chẳng có hướng vươn lên.
Ông bà cha mẹ tôi là nông dân và tôi cũng từng là nông dân nên tôi rất thấu hiểu nỗi cơ cực nhọc nhằn của họ và sự bất công đối với họ. Khi nghe những lời thở than của họ, tôi xót xa quặn lòng, tôi không thể nào ngồi yên được nữa và tôi đã lên tiếng:
_ Nông dân ta là lực lượng đông đảo nhất, tại sao chúng ta không mạnh, bởi chúng ta không đoàn kết lại với nhau.
Nói đến đây, ông khách đặc biệt ngồi cạnh tôi nhìn tôi trầm ngâm và bảo:
_ Chú tiếp tục nói, tôi đang nghe chú đây.
Tôi bảo:
_ Đã đến lúc nông dân chúng ta phải tập hợp lại thành một tập thể lớn thì ta mới có tiếng nói chung đủ mạnh, mới làm được việc lớn, mới bảo vệ được quyền lợi của chúng ta…
Chưa kịp dứt lời, tôi nghe một giọng nói thật to đầy phẫn nộ của người khách đứng tuổi ngồi phía sau tôi vọng lên:
_ Chú bảo sao? Chú định bảo chúng tôi vào làm tập đoàn tập thể (*) làm chung ăn công điểm như ngày xưa hả? Chú định làm khổ chúng tôi một lần nữa phải không? Chúng tôi chưa đủ khổ hay sao?...
Nhìn vẻ giận dữ của người khách đứng tuổi, ông khách đặc biệt ngồi cạnh tôi đứng lên đưa tay trấn an và bảo tôi:
_ Chú cứ nói rõ thêm, chúng tôi đang nghe chú đây.
Tôi hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh và tiếp tục:
_ Thưa bà con, thời làm tập đoàn ăn công điểm, tôi đã khoảng mười sáu tuổi, tôi cũng hiểu được đôi chút. Tôi nói ở đây là vấn đề hoàn toàn mới mẻ, một ý tưởng mới về nông dân mà tôi ấp ủ bấy lâu nay, không biết lúc nào nói ra thích hợp và khi nói ra biết có được sự đồng thuận của bà con nông dân hay không. Vì đây chính là vấn đề của nông dân, nếu như không có sự đồng tình thì coi như thất bại…Người khách đặc biệt giục tôi:
_ Chú cứ nói nhanh để bà con sốt ruột, chúng tôi đang chờ nghe chú đây.
Trước khi nói lên ý tưởng của mình, tôi quay lại hỏi bác khách lớn tuổi vừa quát tôi ban nãy:
_ Thưa bác, cho cháu hỏi bác làm được bao nhiêu công ruộng?
_ Tôi làm được 25 công trước đây, giờ thì chia đều cho bốn đứa con, mỗi đứa năm công, còn lại năm công tôi để dưỡng già.
Tôi hỏi tiếp:
_ Mỗi công, trừ mọi chi phí bác còn lời bao nhiêu?
_ Nếu thời tiết thuận lợi, vật tư giá thấp, lúa bán được giá,bỏ công nhà ra thì mỗi vụ lời khoảng một triệu đồng một công. Còn ngược lại nếu gặp rủi ro, thời tiết không thuận lợi, nhiều sâu bệnh, vật tư cao, lúa không được giá thì coi như bị lỗ.
Tôi tiếp tục hỏi:
_ Thưa bác, nếu đất của bác mà quyền sử dụng luôn thuộc về bác, bác không cần làm mà mỗi vụ được chia lợi nhuận nhiều hơn là lúc bác làm, bác có chịu không? Nếu bác tham gia làm, ngoài phần lợi nhuận được chia, bác được trả công sòng phẳng, bác nghĩ sao?
Bác nông dân đứng tuổi chưa kịp trả lời, trên xe bỗng ồn ào hẳn lên bởi rất nhiều câu trả lời:
_ Tôi tán thành, ruộng ít quá tôi khỏi làm vẫn được chia lãi, đi làm công nhân kiếm thêm.
_ Tôi đồng ý, vừa được chia lợi nhuận vừa lại có việc làm tại chỗ khỏi phải đi xa.
_ Tôi đồng ý,…..
Người khách đặc biệt đứng dậy đưa tay như để giữ trật tự và bảo tôi:
_ Chú giải thích rõ thêm.
Tôi rất hồi hộp và thật xúc động khi những câu hỏi gợi ý bước đầu đã được giải tỏa thuận lợi, bởi vì chỉ cần nghe một câu trả lời bất hợp tác thì tôi không đủ dũng khí tiếp tục bàn bạc. Tôi nói tiếp:
_ Thưa bà con, vấn đề tôi muốn nói với bà con là một vấn đề hoàn toàn mới mẻ, một khái niệm mới với nông dân: “Cổ Phần Hóa Quyền Sử Dụng Đất Nông Nghiệp” mà bước đầu là cho nông dân trồng lúa.
Tôi chưa dứt lời, người khách đặc biệt cho tôi hằng loạt câu hỏi:
_ Vì sao phải cổ phần?
_ Hình thức cổ phần ra sao?
Tôi có một nhược điểm là không có tài ăn nói trước đám đông, mặc dù sẵn có những câu trả lời. Tôi phải thật cố gắng:
_ Thưa chú, thưa bà con, ta quy một công đất (1000 m2) trong giấy chứng nhận quyền sử dụng đất bằng một cổ phần, từ đó cứ bao nhiêu công là bao nhiêu cổ phần. Người đứng tên cổ phần gọi là cổ đông, cổ phần này được quyền sang nhượng, thừa kế, thế chấp giống như giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.
_ Khi cổ phần xong, ta tiến hành quy hoạch lại đất thành những mảnh ruộng có diện tích lớn thích hợp, thủy lợi hoàn chỉnh để tiện việc cơ giới hóa và cơ cấu cây trồng.
Còn lợi ích mà nó mang lại ra sao? Tôi nói tiếp:
_ Trước hết là thuận tiện cho việc đưa cơ giới vào đồng ruộng. Mọi cổ đông cùng thụ hưởng nền khoa học kỉ thuật tiên tiến được đưa vào đồng ruộng như nhau mặc dù trình độ không đồng đều. Dù ở bất cứ nơi đâu, không trực tiếp tham gia sản xuất vẫn được chia lợi nhuận trên cổ phần của mình. Từ đó có điều kiện thu hút nhân tài về phục vụ nông nghiệp; hợp tác, liên doanh với các đối tác trong và ngoài nước để trồng trọt những loại cây thích hợp với quy mô lớn, cùng với biêt bao lợi ích mà tương lai sẽ mở ra cho chúng ta. Nói chung, khi cổ phần hóa, chúng ta mới làm được việc lớn. Song, cái khó nhất là ở chỗ có sự đồng thuận của bà con nông dân chúng ta hay không và điều quan trọng nữa là nhà nước có ra tay giúp đỡ chúng ta mới tiến hành thuận lợi.
Khi tôi trình bày xong ý tưởng của mình cũng là lúc tôi sắp phải xuống xe. Nhìn vẻ mặt hài lòng của mọi người, tôi vô cùng sung sướng. Trước khi chia tay, ông khách đặc biệt ngồi cạnh tôi vỗ vào vai tôi và bảo rằng:
_ Chú được lắm, cho tôi xin địa chỉ, số điện thoại, một ngày nào đó chúng ta hẹn gặp nhau để bàn luận tiếp vấn đề này.
Rồi ngày ấy cũng đến, tại một nơi đã hẹn, tôi gặp lại ông khách đặc biệt ngày nào.Tôi thật sự không tin vào mắt mình, đó là Thủ tướng chính phủ của chúng ta, là lần ông cải trang vi hành thực tế một mình tìm hướng tháo gỡ khó khăn cho nông dân.Tôi không ngờ mình có một ngày được gặp thủ tướng, trong bụng như mở cờ rằng nông dân ta sẽ có con đường đi mới sáng sủa hơn như tôi hằng mơ ước. Thủ tướng nói chuyện hết sức thân thiện và cởi mở với tôi, ông hỏi tôi:
_ Nguyện vọng của chú như thế nào về vấn đề ý tưởng cổ phần hóa quyền sử dụng đất của chú? Tôi trả lời:
_ Tôi muốn thủ tướng giúp tôi thực hiện ước mơ là làm mô hình thí điểm ý tưởng của mình ngay trên địa phương của tôi đang ở.
Thủ tướng đồng ý giúp tôi ngay. Ông đã trực tiếp về quê tôi đứng ra bảo lãnh với bà con trong ấp của tôi:
_ Kính thưa bà con nông dân, tôi là người đứng đầu chính phủ , hôm nay tôi xin hứa đứng ra bảo lãnh với bà con về việc cổ phần quyền sử dụng đất, tôi hứa sẽ giúp đỡ bằng mọi giá, nếu rủi ro có thất bại ngoài ý muốn, tôi sẽ bồi thường và chịu mọi trách nhiệm trước bà con nông dân. Nếu bà con còn nghi ngờ gì nữa thì hãy chôn đá đánh dấu ranh đất của mình, trong vòng ba năm tôi sẽ về thăm, nếu thực hiện không được, đất của ai sẽ trả lại như cũ cho người đó.
Thủ tướng đích thân đặt tên giúp chúng tôi là: “Hợp tác xã cổ phần nông nghiệp ấp Trung Hưng”, ông còn chỉ đạo ngân hàng ưu tiên cho chúng tôi vay tiền không tính lãi trong ba năm đầu để giúp chúng tôi đủ tiền quy hoạch lại đất đai, thủy lợi,... Được nghe Thủ tướng nói chuyện, tất cả bà con đều đồng tình hưởng ứng.
Vì đây là con đường tôi tự mở, tự đi nên tôi gặp rất nhiều khó khăn ở phía trước, tôi phải hết sức nỗ lực thực hiện thận trọng không được phép sai sót, nếu thất bại sẽ rất có lỗi với bà con và Thủ tướng. Song, có một điều thuận lợi nữa là các nhà khoa học tâm huyết hay tin, đã tự nguyện tìm đến giúp đỡ chúng tôi rất nhiệt tình, không đòi hỏi điều gì, cùng nhau sát cánh bên chúng tôi thực hiện công cuộc đổi mới có tính bước ngoặt lịch sử này.
Năm đầu tiên, nhờ có nguồn tài chính ưu đãi của ngân hàng, chúng tôi đã quy hoạch lại xong toàn bộ diện tích đất với hệ thống thủy lợi hoàn chỉnh. Khi quy hoạch xong, nhờ phá nhiều bờ ranh của những mảnh đất nhỏ nên diện tích đất dư ra khoảng ba mươi cổ phần, tôi giữ lại mười cổ phần để làm quỹ đất chung, số còn lại tôi cho cổ đông đấu giá, số tiền này thu được tôi dùng mua được hai máy gặt đập liên hợp rất hiện đại, gần đủ để phục vụ diện tích đất của chúng tôi Vụ mùa năm ấy, chúng tôi trúng lớn nhờ áp dụng khoa hoc kỹ thuật vào đồng ruộng, chọn giống lúa chất lượng cao với số lượng lớn, nên đầu ra được nhiều doanh nghiệp đến đấu thầu thu mua với giá rất cao. Chúng tôi cũng làm được một vùng chuyên canh lúa giống chất lương cao để sử dụng tại chỗ và còn dư bán cho bà con bên ngoài.Vụ đầu tiên tổng kết, chúng tôi thắng lợi khả quan. Vì vậy, lợi nhuận mỗi cổ phần cao hơn so với cách làm ăn riêng lẻ.
Sang năm thứ hai, thu nhập của chúng tôi tăng gấp đôi. Lợi nhuận từ những vụ năm trước, bà con cổ đông đồng tình giữ lại đủ chi tiêu, còn lại chúng tôi dồn hết tiền vốn mua được thêm năm máy găt đập liên hợp, ba máy cày. Từ đó, hợp tác xã cổ phần Trung Hưng của chúng tôi, ngoài sản xuất, chúng tôi còn làm thêm dich vụ bên ngoài. Từ đó, lãi của chúng tôi tăng cao không ngừng.Nhờ việc làm ăn hiệu quả của chúng tôi, mà sức lan tỏa của nó rất mãnh liệt, nhiều địa phương đến học tập kinh nghiệm về thực hiện tại địa phương mình, nhiều doanh nghiêp trong và ngoài nước đến hợp tác làm ăn lâu dài. Chúng tôi cũng đang chuẩn bị xây dưng một chung cư đầy đủ tiện nghi để bán trả góp cho bà con cổ đông trên quỹ đất chung của hợp tác xã.
Sang năm thứ ba, đúng như lời hẹn ước, Thủ tướng về thăm lại chúng tôi và cũng đúng vào ngày chúng tôi ăn mừng tân gia chung cư vừa xây xong. Thủ tướng rất vui mừng và khen ngợi thành quả mà chúng tôi đạt được.Thủ tướng ôm tôi thân thiết và nói:
_ Rất tiếc, tôi không gặp chú sớm hơn.
Lúc chia tay chúng tôi, Thủ tướng dặn dò chúng tôi thật kĩ:
- Hãy cố gắng phát huy tiềm năng đang có để xứng đáng là một hợp tác xã cổ phần đi đầu làm gương cho cả nước noi theo.
Chúng tôi luôn ghi nhớ lời căn dặn của Thủ tướng, cùng với các nhà khoa học tiếp tục nghiên cứu và phát triển hợp tác xã cổ phần của chúng tôi ngày càng mạnh thêm.
Sang mùa vụ năm sau, có đơn đặt hàng của một nhà máy chế biến thức ăn gia súc tầm cỡ nhất Việt Nam đến đặt mua của chúng tôi 100.000 tấn hạt bắp, 20.000 tấn đậu nành để làm nguyên liệu mà trước đây họ phải nhập khẩu ở nước ngoài. Vì không đủ năng lực cung ứng, nên chúng tôi đã liên minh với vài hợp tác xã cổ phần khác (hiện giờ có rất nhiều HTX cổ phần), nhờ vậy mà hợp đồng của chúng tôi thực hiện suôn sẻ. Kể từ đó, chúng tôi phá được thế độc canh cây lúa đầy rủi ro do giá cả bấp bên, góp phần cho Việt Nam hạn chế nhập khẩu nguyên liệu chế biến thức ăn gia súc. Và từ đó, hằng loạt các HTX cổ phần ra đời. Những thế hệ sinh viên không còn ngại ngùng với nông nghiệp. Ở đây rất nhiều việc làm, hệ thống quản lý của chúng tôi toàn bằng vi tính, tiền nong cũng được giao dịch bằng thẻ ATM.
Đồng hồ báo thức giật tôi tỉnh giấc, còn bao nhiêu việc dở dang trong giấc mộng, ôi giấc mơ sao mà đẹp thế, vì trong giấc mơ tôi đã làm được rất nhiều việc giúp đỡ nông dân, còn ở đời thường đến bao giờ tôi mới thực hiện được hoài bão của mình_ đưa: “ Luồng gió mới” đến với nông dân.
Nguyễn Thanh Đoàn, N12/4 Khu I Đại học Cần Thơ
[FONT="] ĐT: 0989577197[/FONT]
Chú thích: (*)
Vào những năm sau giải phóng 1975 đến khoảng những năm 1980,
nước ta lâm vào cảnh thiếu đói trầm trọng do chính sách vào tập đoàn tập thể. Tất cả ruộng đất của nông dân đều đ ưa vào làm chung .
Last edited by a moderator: