Một mặt thì đau xót cho người lấy chồng xa.
Một mặt thì kỳ thị người Việt ở nước ngoài.
*
Ở đây, tôi chỉ nói tới khía cạnh tươi đẹp của
người lấy chồng xa thôi. Vợ tôi người Giốc Mơ,
Đồng nai. Sau khi vợ tôi lấy tôi ở Mỹ, thì tôi
thất nghiệp, không có hy vọng tìm được việc làm.
Vợ tôi nói "Anh hãy ở nhà trông con. Để em đi làm."
Từ đó đến nay, vợ tôi đã mua cho gia đình một chiếc
xe Honda 7 chỗ mới tinh, ghế bọc da, hiệu Odyssei,
thuộc loại Honda tốt, gửi tiền về cho Ba Má ở Giốc
Mơ xây nhà, gửi tặng mỗi em đã lớn môt xe máy loại tốt.
*
Đây là ảnh chụp tôi về Việt Nam tìm hiểu, gặp vợ tôi và
đặt vấn đề. Người ngồi giữa là tôi và vợ tôi năm 1996,
ở Sài Gòn. Xung quanh là các em. Người khuất bóng là
má của vợ tôi:
*
*
Đây là vợ con tôi trong ngày sinh của cậu cả:
*
*
Đây là vợ đi đón con tan học về. Phải xe to mới đủ chỗ:
*
*
Đây là tôi đến trường học đón các con:
*
*
Bữa cơm thanh đạm sau khi tan học về. Trời đẹp.
Ăn ngoài sân. Có một đứa bạn học cũng người ViệtNam.
*
*
Đây là bài tôi hát trong nhà, gửi lời thương nhớ đến
bà con anh em đã cùng tôi hy vọng từ dưới đống đổ nát
của trận ném bom B52 ở An Dương, Hà Nội, 40 năm trước:
*
[video=youtube_share;tMPZau7ppAk]http://youtu.be/tMPZau7ppAk[/video]
*
Trong diễn đàn, tôi có giọng văn Bắc, bà con trong Nam thông cảm.
*