Đây là nổi băn khoăn của rất nhiều người, trong đó có tôi.
Tôi cũng từng nói và chia sẽ rất nhiều về việc đầu tư cho Nông Nghiệp tại Việt Nam.
Dưới đây là 1 vài yếu tố theo cách nhìn cá nhân,tôi muốn chia sẽ với những ai thực sự quan tâm tới nông nghiệp, chia sẽ với người đang làm nông nghiệp, hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp, cho những ai có người thân, cha, mẹ đang làm nông nghiệp.
Nếu các bạn nhìn thấy được nhiều hơn thì hãy góp ý trên tinh thần xây dựng, các ý kiến thô tục, chỉ trích, thiếu hợp tác thì xin phép xoá.
Theo tôi,Các bạn đừng quá mong và đặt hết niềm tin 1 phép màu từ tổ chức A, Công ty B, hiệp hội C hay của chính phủ vì các bạn sẽ mãi chờ đợi mệt mỏi mà thôi, thay vào đó chúng ta nên chủ động hơn, người có thể thay đổi cách làm nông nghiệp, hiệu quả kinh tế cao, làm giàu tư nông nghiệp phải là các bạn, người trong gia đình các bạn....
A. Phải thay đổi tư duy làm nông nghiệp của chính người dân.
Người thay đổi được bộ mặt nông nghiệp, làm nông nghiệp hiệu quả cao, sạch, làm giàu được từ nông nghiệp không ai khác chính là người dân.( Tôi nhấn mạnh là chính người dân dĩ nhiên cần có thêm nhiều sự hỗ trợ từ các bên khác như người tiêu dùng, cơ quan nhà nước, công ty....)
Hãy thay đổi tư duy làm nông nghiệp, từ quy trình chất lượng tới xây dựng thương hiệu bài bản.( Giải pháp: đi học thêm các lớp về kỹ thuật, về chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm, có quy trình riêng trên nền tảng cơ bản chung, tạo sự khác biệt cho sản phẩm và thương hiệu riêng cho sản phẩm của mình)
Nông dân phải biết sử dụng máy móc rất thành thạo, có trình độ hiểu biết cao về nông nghiệp và kinh tế, nên đi học các lớp nâng cao về kiến thức nông nghiệp. Phải chú trọng vào việc cải thiện kỹ thuật trồng trọt, kỹ thuật chăn nuôi gia súc để sản lượng nông nghiệp tăng mạnh.
Chất lượng sản phẩm nâng cao, an toàn, sạch được sự tín nhiệm người tiêu dùng.
Xây dựng thương hiệu cho sản phẩm mình làm ra để nâng cao năng lực cạnh tranh và hướng tới xuất khẩu đi Thế Giới.
Đừng gắn hình ảnh nông nghiệp Việt Nam với hình ảnh con trâu, cái cày, cái cuốc, làm bằng tay, suốt ngày chổng mông lên trời và mồ hôi rơi như nước xuống những cánh đồng nữa.( Đây là hình ảnh trong sách vở khi chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường và ngay cả bây giờ vẫn thế, trong tiềm thức thế hệ trẻ đã gắn vào tâm thức mình về hình ảnh Nông Nghiệp Việt Nam là thế, ra ngoài đời cũng thấy cảnh tượng vậy nên cho rằng nó là đúng--->> Nguy Hiểm)
Thay vào đó,hãy trở thành hình ảnh những người nông dân sử dụng máy móc hiện đại, áp dụng quy trình khoa học kỹ thuật cao, ngồi trong nhà uống trà và điều hành máy móc làm nông nghiệp.
B/Phải bắt đầu từ giáo dục, có các chiến lược đào tạo tập trung vào nông nghiệp.
Thực tế đáng buồn hiện nay là các sinh viên học lực thấp thường chọn thi vào các đại học nông nghiệp.
Làm sao thay đổi nhận thức đó trong xã hội? Câu trả lời là phải bắt đầu từ các nhà hoạch định chính sách giáo dục quốc gia. Trước mắt,Chính phủ có thể tạo các học bổng ưu tiên cho sinh viên tại các trường nông lâm và thủy sản. Cải tiến giáo trình cấp tiểu học và trung học cơ sở làm sao chocác em thấm sâu trong tâm hồn về một đất nước nông nghiệp còn nghèo, nhưng có tiềm năng phát triển, với vai trò trọng tâm là thế hệ trẻ. Các chính sách giáo dục truyền thông cần thường xuyên hơn, ví dụ độ dày của tin tức về chính sách,về các nhà lãnh đạo đi thăm, động viên, huấn thị trong lãnh vực nông nghiệp phải tương ứng với các sự kiện chính trị khác trên phương tiện truyền thông của nhà nước. Kể cả những thông tin về cơ hội việc làm trong các chương trình đầu tư cho nông nghiệp. Hiện nay chúng ta thường thấy mỗi khi có thiên tai, bão lũ thì các phương tiện truyền thông dồn dập thông tin về các chuyến đi thực tế của lãnh đạo và Ủy ban phòng chống lụt bão Trung ương. Chắc chắn người dân mong rằng lãnh đạo cao nhất thường xuyên xuất hiện tại các sự kiện bình thường khác (không phải khi có khủng hoảng) có liên quan nông nghiệp và phát triển nông thôn. Chẳng hạn vào vụ mùa bội thu hay vụ xuống đồng. v.v. Đó không phải là “hình thức tuyên truyền” mà là một thông điệp cổ vũ hành động khiến nông dân-phần đa số của dân số- và các nhà đầu tư vào nông nghiệp (kể cả những cơ quan quản lí vốn nhà nước ở lãnh vực này) sẽ có lòng tin và hành động quyết liệt hơn, hiệu quả hơn.
Tôi thấy ở Việt Nam chỉ có 2 vị lãnh đạo lội xuống đồng cùng làm Nông Nghiệp với người dân là Bác Hồ và Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh.
Bài thơ về Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh.
"Ở đâu nghèo đói gọi xung phong
Lon nước mo cơm lội khắp đồng
Ở đâu tiền tuyến kêu anh đến
Vượt núi băng rừng lại tiến công..."
C/Xác định lại chiến lược sản xuất:
Với nguồn lực sẵn có,chính phủ (cụ thể là Bộ NNPTNT) hoàn toàn có thể hỗ trợ và thúc đẩy sự tăng trưởng trong nông nghiệp, cải thiện cuộc sống nông dân. Gs Võ Tòng Xuân cho rằng chúng ta cần nhấn mạnh yếu tố thị trường. Nghĩa là việc quy hoạch sẽ không theo cảm tính chỉ tiêu nữa mà phải theo tín hiệu thị trường đang đòi hỏi, hoặc thị trường có thể được mở mới.
D/Để tăng năng lực cạnh tranh (nội địa hay toàn cầu)chúng ta cần thiết phải có các chiến dịch tiếp thị quốc gia. Trước mắt cần tham gia thường xuyên các triển lãm nông nghiệp khu vực và thế giới với mục tiêu rõ ràng là đẩy mạnh các thương hiệu địa phương đã được xây dựng. Có quá nhiều bài báo nói về sự lãng phí hoặc không hiệu quả của các chương trình xúc tiến đầu tư… trong nhiều năm qua. Hãy dành chi phí đó cho tiếp thị các sản phẩm nông nghiệp Việt Nam.
E/Phát huy vai trò các hiệp hội như hiệp hội cà phê, gạo,…trong việc bảo vệ thu nhập và giá cả cho nông dân. Như ông Đặng Lê Nguyên Vũ, Tổng giám đốc Cà phê Trung Nguyên từng đề xuất: Tại sao Việt Nam, nước xuất khẩu cà phê thứ hai thế giới, không đứng ra đăng cai một hội nghị cà phê thế giới với mục đích thành lập “Hiệp hội Cà phê thế giới” mà Việt Nam có vai trò như Chủ tịch luân phiên?
Một điểm mà chúng tôi muốn “lặp lại” nơi đây chính là: Mặc dù trong các Nghị quyết phát triển của chúng ta gần đây có thay đổi cơ cấu theo hướng tăng tỉ lệ dịch vụ và giảm tỉ lệ nông nghiệp trong nền kinh tế,nhưng không có nghĩa là giảm các chính sách đầu tư nhằm tăng giá trị gia tăng cho sản phẩm nông nghiệp. Nói nôm na cần tăng giá trị dịch vụ trong khu vực sản xuất nông nghiệp. Bởi vì như bà Helen Clark, Tổng Giám đốc cơ quan phát triển Liên Hiệp Quốc UNDP đã nói tại Hội thảo về cải cách kinh tế Việt Nam ở Hà Nội ngày 24/3/2014: “Nông nghiệp chính là lợi thế kinh tế căn bản của Việt Nam.Không ai nên quay lưng lại với lợi thế của mình cả.”
===>>> Tất cả những thông tin trên đây chỉ nhằm góp thêm một giọng trong bài hợp xướng quốc gia về vai trò của kinh tế nông nghiệp, nhằm thay đổi bộ mặt của nền kinh tế Việt Nam, và trên hết là “trả lại cái gì của Cesar cho Cesar”. Hơn 70% dân số Việt Nam từ nông dân mà ra, và một khi công nghiệp hóa được nông nghiệp thì Việt Nam mới mong đạt được giấc mơ công nghiệp hóa cho dù vào năm 2020 hay xa hơn nữa.
(1) - OTOP: Viết tắt của One Tambon One Product, một chương trình kinh tế nông nghiêp và xây dựng nông thôn mới của Chính phủ Thaksin từ năm 2001 đến năm 2006, theo đó “mỗi làng một sản phẩm”. Chương trình này học theo mô hình OVOP của Nhật (One Village One Product) vốn rất thành công ở vùng nông thôn Nhật Bản. Cả hai chương trình đều khuyến khích, hướng dẫn và trợ vốn cho các làng xã hoặc là sản xuất nông sản hoặc sản xuất tiểu thủ công nghiệp,ngành nghề truyền thống. Chính phủ giúp quảng bá các thương hiệu để xuất khẩu và tiêu thụ trong nước.
Tác giả : Duy Sĩ Thiều
Tôi cũng từng nói và chia sẽ rất nhiều về việc đầu tư cho Nông Nghiệp tại Việt Nam.
Dưới đây là 1 vài yếu tố theo cách nhìn cá nhân,tôi muốn chia sẽ với những ai thực sự quan tâm tới nông nghiệp, chia sẽ với người đang làm nông nghiệp, hoạt động trong lĩnh vực nông nghiệp, cho những ai có người thân, cha, mẹ đang làm nông nghiệp.
Nếu các bạn nhìn thấy được nhiều hơn thì hãy góp ý trên tinh thần xây dựng, các ý kiến thô tục, chỉ trích, thiếu hợp tác thì xin phép xoá.
Theo tôi,Các bạn đừng quá mong và đặt hết niềm tin 1 phép màu từ tổ chức A, Công ty B, hiệp hội C hay của chính phủ vì các bạn sẽ mãi chờ đợi mệt mỏi mà thôi, thay vào đó chúng ta nên chủ động hơn, người có thể thay đổi cách làm nông nghiệp, hiệu quả kinh tế cao, làm giàu tư nông nghiệp phải là các bạn, người trong gia đình các bạn....
A. Phải thay đổi tư duy làm nông nghiệp của chính người dân.
Người thay đổi được bộ mặt nông nghiệp, làm nông nghiệp hiệu quả cao, sạch, làm giàu được từ nông nghiệp không ai khác chính là người dân.( Tôi nhấn mạnh là chính người dân dĩ nhiên cần có thêm nhiều sự hỗ trợ từ các bên khác như người tiêu dùng, cơ quan nhà nước, công ty....)
Hãy thay đổi tư duy làm nông nghiệp, từ quy trình chất lượng tới xây dựng thương hiệu bài bản.( Giải pháp: đi học thêm các lớp về kỹ thuật, về chất lượng vệ sinh an toàn thực phẩm, có quy trình riêng trên nền tảng cơ bản chung, tạo sự khác biệt cho sản phẩm và thương hiệu riêng cho sản phẩm của mình)
Nông dân phải biết sử dụng máy móc rất thành thạo, có trình độ hiểu biết cao về nông nghiệp và kinh tế, nên đi học các lớp nâng cao về kiến thức nông nghiệp. Phải chú trọng vào việc cải thiện kỹ thuật trồng trọt, kỹ thuật chăn nuôi gia súc để sản lượng nông nghiệp tăng mạnh.
Chất lượng sản phẩm nâng cao, an toàn, sạch được sự tín nhiệm người tiêu dùng.
Xây dựng thương hiệu cho sản phẩm mình làm ra để nâng cao năng lực cạnh tranh và hướng tới xuất khẩu đi Thế Giới.
Đừng gắn hình ảnh nông nghiệp Việt Nam với hình ảnh con trâu, cái cày, cái cuốc, làm bằng tay, suốt ngày chổng mông lên trời và mồ hôi rơi như nước xuống những cánh đồng nữa.( Đây là hình ảnh trong sách vở khi chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường và ngay cả bây giờ vẫn thế, trong tiềm thức thế hệ trẻ đã gắn vào tâm thức mình về hình ảnh Nông Nghiệp Việt Nam là thế, ra ngoài đời cũng thấy cảnh tượng vậy nên cho rằng nó là đúng--->> Nguy Hiểm)
Thay vào đó,hãy trở thành hình ảnh những người nông dân sử dụng máy móc hiện đại, áp dụng quy trình khoa học kỹ thuật cao, ngồi trong nhà uống trà và điều hành máy móc làm nông nghiệp.
B/Phải bắt đầu từ giáo dục, có các chiến lược đào tạo tập trung vào nông nghiệp.
Thực tế đáng buồn hiện nay là các sinh viên học lực thấp thường chọn thi vào các đại học nông nghiệp.
Làm sao thay đổi nhận thức đó trong xã hội? Câu trả lời là phải bắt đầu từ các nhà hoạch định chính sách giáo dục quốc gia. Trước mắt,Chính phủ có thể tạo các học bổng ưu tiên cho sinh viên tại các trường nông lâm và thủy sản. Cải tiến giáo trình cấp tiểu học và trung học cơ sở làm sao chocác em thấm sâu trong tâm hồn về một đất nước nông nghiệp còn nghèo, nhưng có tiềm năng phát triển, với vai trò trọng tâm là thế hệ trẻ. Các chính sách giáo dục truyền thông cần thường xuyên hơn, ví dụ độ dày của tin tức về chính sách,về các nhà lãnh đạo đi thăm, động viên, huấn thị trong lãnh vực nông nghiệp phải tương ứng với các sự kiện chính trị khác trên phương tiện truyền thông của nhà nước. Kể cả những thông tin về cơ hội việc làm trong các chương trình đầu tư cho nông nghiệp. Hiện nay chúng ta thường thấy mỗi khi có thiên tai, bão lũ thì các phương tiện truyền thông dồn dập thông tin về các chuyến đi thực tế của lãnh đạo và Ủy ban phòng chống lụt bão Trung ương. Chắc chắn người dân mong rằng lãnh đạo cao nhất thường xuyên xuất hiện tại các sự kiện bình thường khác (không phải khi có khủng hoảng) có liên quan nông nghiệp và phát triển nông thôn. Chẳng hạn vào vụ mùa bội thu hay vụ xuống đồng. v.v. Đó không phải là “hình thức tuyên truyền” mà là một thông điệp cổ vũ hành động khiến nông dân-phần đa số của dân số- và các nhà đầu tư vào nông nghiệp (kể cả những cơ quan quản lí vốn nhà nước ở lãnh vực này) sẽ có lòng tin và hành động quyết liệt hơn, hiệu quả hơn.
Tôi thấy ở Việt Nam chỉ có 2 vị lãnh đạo lội xuống đồng cùng làm Nông Nghiệp với người dân là Bác Hồ và Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh.
Bài thơ về Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh.
"Ở đâu nghèo đói gọi xung phong
Lon nước mo cơm lội khắp đồng
Ở đâu tiền tuyến kêu anh đến
Vượt núi băng rừng lại tiến công..."
C/Xác định lại chiến lược sản xuất:
Với nguồn lực sẵn có,chính phủ (cụ thể là Bộ NNPTNT) hoàn toàn có thể hỗ trợ và thúc đẩy sự tăng trưởng trong nông nghiệp, cải thiện cuộc sống nông dân. Gs Võ Tòng Xuân cho rằng chúng ta cần nhấn mạnh yếu tố thị trường. Nghĩa là việc quy hoạch sẽ không theo cảm tính chỉ tiêu nữa mà phải theo tín hiệu thị trường đang đòi hỏi, hoặc thị trường có thể được mở mới.
D/Để tăng năng lực cạnh tranh (nội địa hay toàn cầu)chúng ta cần thiết phải có các chiến dịch tiếp thị quốc gia. Trước mắt cần tham gia thường xuyên các triển lãm nông nghiệp khu vực và thế giới với mục tiêu rõ ràng là đẩy mạnh các thương hiệu địa phương đã được xây dựng. Có quá nhiều bài báo nói về sự lãng phí hoặc không hiệu quả của các chương trình xúc tiến đầu tư… trong nhiều năm qua. Hãy dành chi phí đó cho tiếp thị các sản phẩm nông nghiệp Việt Nam.
E/Phát huy vai trò các hiệp hội như hiệp hội cà phê, gạo,…trong việc bảo vệ thu nhập và giá cả cho nông dân. Như ông Đặng Lê Nguyên Vũ, Tổng giám đốc Cà phê Trung Nguyên từng đề xuất: Tại sao Việt Nam, nước xuất khẩu cà phê thứ hai thế giới, không đứng ra đăng cai một hội nghị cà phê thế giới với mục đích thành lập “Hiệp hội Cà phê thế giới” mà Việt Nam có vai trò như Chủ tịch luân phiên?
Một điểm mà chúng tôi muốn “lặp lại” nơi đây chính là: Mặc dù trong các Nghị quyết phát triển của chúng ta gần đây có thay đổi cơ cấu theo hướng tăng tỉ lệ dịch vụ và giảm tỉ lệ nông nghiệp trong nền kinh tế,nhưng không có nghĩa là giảm các chính sách đầu tư nhằm tăng giá trị gia tăng cho sản phẩm nông nghiệp. Nói nôm na cần tăng giá trị dịch vụ trong khu vực sản xuất nông nghiệp. Bởi vì như bà Helen Clark, Tổng Giám đốc cơ quan phát triển Liên Hiệp Quốc UNDP đã nói tại Hội thảo về cải cách kinh tế Việt Nam ở Hà Nội ngày 24/3/2014: “Nông nghiệp chính là lợi thế kinh tế căn bản của Việt Nam.Không ai nên quay lưng lại với lợi thế của mình cả.”
===>>> Tất cả những thông tin trên đây chỉ nhằm góp thêm một giọng trong bài hợp xướng quốc gia về vai trò của kinh tế nông nghiệp, nhằm thay đổi bộ mặt của nền kinh tế Việt Nam, và trên hết là “trả lại cái gì của Cesar cho Cesar”. Hơn 70% dân số Việt Nam từ nông dân mà ra, và một khi công nghiệp hóa được nông nghiệp thì Việt Nam mới mong đạt được giấc mơ công nghiệp hóa cho dù vào năm 2020 hay xa hơn nữa.
(1) - OTOP: Viết tắt của One Tambon One Product, một chương trình kinh tế nông nghiêp và xây dựng nông thôn mới của Chính phủ Thaksin từ năm 2001 đến năm 2006, theo đó “mỗi làng một sản phẩm”. Chương trình này học theo mô hình OVOP của Nhật (One Village One Product) vốn rất thành công ở vùng nông thôn Nhật Bản. Cả hai chương trình đều khuyến khích, hướng dẫn và trợ vốn cho các làng xã hoặc là sản xuất nông sản hoặc sản xuất tiểu thủ công nghiệp,ngành nghề truyền thống. Chính phủ giúp quảng bá các thương hiệu để xuất khẩu và tiêu thụ trong nước.
Tác giả : Duy Sĩ Thiều