trầm khúc 4
mùa đông vần vũ kéo sang
làm sao vượt cả dặm ngàn gặp nhau
thôi đành chờ cõi chiêm bao
lắng nghe tâm sự lệ trào ướt mi
tình buồn muốn giục chân đi
lòng xa xót mãi đợi khi đêm về
em chừ liễu khuất mây che
đớn đau tâm thể nặng nề xác thân
ta chừ có cũng như không
trùng dương cách trở tình gần hóa xa
thần giao cách cảm trong ta
cứ lay động mãi nỗi xa xót tình
mông mênh trời đất một mình
em - con thuyền nhỏ giữa ghềnh thác reo
nỗi lòng xa xứ hắt hiu
thương về Cố Quận những chiều khuyết trăng
đường trần bao nỗi cách ngăn
tìm trong giao ngộ họa hoằn mà thôi
đó, đây hai trái tim côi
chân trời góc bể, sao nguôi nỗi niềm !
phải chăng duyên nợ ba sinh
cưu mang nhau mãi cuộc tình héo hon
bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
kẻ đau tiếc bướm, người sầu thương hoa
nửa đêm trăng khuyết trăng tà
hồn lìa khỏi xác mơ ra nghìn trùng
vời theo nhân ảnh chập chờn
bơ vơ hồn lạc lưng chừng hư không
tuyền linh
trầm khúc 5
tết về kề cận bên lưng
lòng xa xót mãi nỗi gần niềm xa
phải chi tim xẻ được hai
nửa chôn Cố Quận, nửa cài trời Tây
lòng tôi lúc vơi lúc đầy
lúc quên, lúc nhớ, lúc ngày, lúc đêm
trót đa mang chút nợ duyên
nên câu thơ phải khóc thầm từng đêm
qua chùa chợt thuấy bâng khuâng
vẳng câu kinh kệ mà thèm tĩnh tâm
nghe đời còn quá xa xăm
nghiệp duyên, duyên nghiệp, nợ nần mãi thôi
nụ hôn nồng đượm trong tôi
cứ vương vấn mãi bóng người năm xưa
khiến lòng hết nắng lại mưa
hết sương lại gió, bốn mùa vây quanh
Đông, Xuân, Thu, Hạ nghiêng mình
kề tai nhẹ tiếng dỗ dành tình nương
con đường phía trước mù sương
tuổi trời theo bóng tà dương khuất dần …
tuyền linh
trầm khúc 6
vẫn ta tâm thức vơi đầy
vẫn em ngày tháng hao gầy dáng hoa
tương lai khuất nẻo mù sa
bước đi động nhớ, vòng qua đọng buồn
nẻo đời suối thác ghềnh truông
rừng câm lũng vắng, lời buồn tâm ngôn
tháng năm chừ đã mỏi mòn
tàn canh độc ẩm, trí cùn vô minh
vàng thu gần đã lìa cành
thoảng qua cơn gió mong manh cõi trần
cố ghì níu lấy thời gian
cho cơn mơ trắng dịu dàng đừng qua
tiếng cười đi lạc trời xa
lệ buồn thấm đẫm lòng ta bao mùa
rớt rơi từng giọt già nua
cảm thương hoa bướm gió lùa ngã nghiêng
chừ đây đôi ngã đôi miền
bướm nơi lũng thấp, hoa triền đồi cao
giữa trời nghe lá lao xao
lời thương gởi gió hư hao cuộc tình
tuyền linhMáu chảy… ruột mềm
Anh thành thật xin lỗi
Lâu nay anh vắng thơ
Lòng dạ đâu mơ mộng
Khi giặc đã tràn bờ
Chúng giương oai diễu võ
Trên vùng biển của ta
Chẳng thể làm ngơ được
Quét sạch lũ tà ma
Xưa, giặc Tàu xâm lược
Từ Mông, Tống, Minh, Nguyên…
Dân ta vẫn đuổi giặc
Giữ vững dải đất liền
Bây giờ chúng lại tới
Bắt nạt ngư dân ta
Giặc đến nhà phải đánh
Bất kể trẻ hay già
Chúng ta hãy hướng tới
Hoàng Sa và Trường Sa
Nơi giặc Tàu ngang ngược
Xâm phạm biển đảo ta
Lũ giặc Tàu bành trướng
Lếu láo với ngôn từ
Hòng đánh lừa dư luận
Lột mặt nạ…thực, hư
Giàn khoan 981
Là minh chứng rành rành
Chúng làm sao qua mặt
Thế giới yêu hòa bình
Hỡi em yêu có thấy
Quê hương đang oằn mình
Nơi quê người có xót
Hãy cùng anh vùng lên !
Tuyền Linh
20.5.2014Qua Ngõ Quê Em
Về: Lâm Hoàng
Hôm qua xe ngang Tuy Hòa
Quê hương em đó…thật là đáng yêu
Xe chạy chầm chậm về chiều
Anh nghe biển hát lời yêu ngọt ngào
Khúc tình trầm bổng lao xao
Hồn anh theo đó rạt rào tình thâm
Yêu biết mấy phường Phú Lâm
Nhìn qua Phú Thạnh, Phú Đông nặng lòng
Sông Ba nước chảy xuôi dòng
Lòng anh hóa biển hóa sông Tuy Hòa
Bao la thắm thiết đậm đà
Yêu em, yêu cả quê nhà của em
Xe chiều gió thổi êm êm
Nhìn lên núi Nhạn muốn tìm câu thơ
Ầu ơ…tiếng mẹ ầu ơ…
Ca dao mẹ hát ru hời tình quê
Trăng lên Bình Ngọc trăng thề
Trăng qua Bình Kiến trăng về Vực Phun
Ai đi có nhớ cội nguồn
Nhớ cá An Phú, nhớ tôm Hòn Chùa
Nhớ Hòa Kiến, nhớ hương mùa
Hồng Phi đu đủ đuổi xua cảnh nghèo
Đà Rằng mấy nhịp trông theo
Xe bon qua khỏi còn neo lại tình
Phải chi có đủ hai mình
Ta dừng lại đó cho đinh đóng thuyền
Để tình ta được nên duyên
Đủ đôi đủ bạn thỏa niềm ước mơ
Bây giờ cho đến bao giờ
Trăng về núi Nhạn, trăng chờ đợi ta ?
Tuyền Linh
2011