...'' cái học bắt nguồn từ cảm xúc '' ra với mục đích để ai đó phán xét đúng sai .... .
Tháng trước...vợ chồng tôi làm 1 chuyến du lịch miền tây sông nước...đi bằng tuyến du lịch của công ty..vì nếu đi bằng xe nhà sẽ không biết hết được cái độc đáo và các danh lam thắng cảnh...mà chỉ có hướng dẫn viên du lịch của công ty..mới biết được..
Chỉ có 2 vợ chồng...ngĩa là phải ghép đoàn nhưng tôi vẫn đặt điều kiện ; không đi chung với khách Âu Châu
Vì sự khác biệt văn hóa phong cách sẽ làm mất vui
Công ty xếp vợ chồng tôi vào 1 đoàn khoảng 25 người cùng chung 1 chuyến xe...trong đó có 2 người Ấn Độ..2 người Nhật..và 21 người VN ( đa số là thanh niên, thiếu nữ)
Anh thanh niên hướng dẫn viên du lịch khi giải thích về 1 địa danh nào..phải nói rất lưu loát cả tiếng Việt Lẫn tiếng Anh
Khi con đò ghé vào 1 cái đảo trên sông Tiền...dùng xuồng 3 lá..luồn lách vào các con rạch tham quan vườn cây ăn trái...trại nuôi ong..nuôi trăn...lên xe ngựa và vào 1 tụ điểm để thưởng thức : Đàn ca tài tử nam bộ..
Khách tự chọn bàn ngồi...mỗi bàn khoảng 5 người
Tình cờ vợ chồng tôi ngồi chung bàn với 2 thanh niên Nhật và 1 người bạn VN của họ
Thoạt đầu tôi không biết họ là người Nhật...khi hầu bàn bưng ra những dĩa trái cây : dưa hấu...khóm và sapoche...dặt ngay ngắn trên bàn...
1 lúc sau không thấy ai ăn cả trong khi các bàn khác ăn thoải mái... 3 người thanh niên chung bàn này, chỉ quan sát các diễn viên đang biểu diễn
Tôi chợt hiểu : họ lịch sự theo phong cách Á Châu ( người lớn ăn trước)
Tôi cầm miếng dưa hấu lên rồi nói :
tự nhiên ăn đi các cậu,,,tôi ăn trước nhe...
Người thanh niên VN cũng cầm lên miếng sapoche...rồi nói 1 tràng tiếng anh với 2 người Nhật
Và họ bắt đầu ăn thoải mái...
Tôi nhắc người thanh niên VN :
ăn sapoche phải lấy hột ra trước... nó rất nguy hiểm...cái cạnh của nó có cái gai hơi cong và bén như cái móc câu nhỏ.. nó dẹp và trơn rất dễ nuốt phải...và cái gai sẽ móc dính trong họng...khạc ra không được , nuốt vào cũng không được và tắt thở ngay tại chỗ
Anh thanh niên VN moi ra cái hột quan sát...xong nói 1 tràng tiếng anh pha lẫn vài câu tiếng nhật với 2 người Nhật...
1 hồi thấy 2 người thanh niên Nhật....bước ra khỏi bàn đi ra gốc cây rồi móc thuốc lá hút nhưng vẫn theo dõi đàn ca tài tử
Tôi quan sát 2 người Nhật 1 gầy gầy cao cao..1 mập thù lù...mập tròn..trông có vẻ khờ khờ
Tôi nói với người thanh niên VN vẫn còn đang ngồi bên cạnh :
trông rất trẻ tuổi...mà mập thế kia làm sao sống lâu :
-
Chú ơi...thằng mập trông khờ khờ ...nó là thiên tài đấy..cả 2 chúng nó đều là tiến sỹ vật lý....
Con cùng lớp với chúng...con cũng là tiến sỹ vật lý...nhưng so với thằng mập...con chả có ngĩa lý gì...các khám phá của nó thật ghê gớm..và có thể sẽ là ứng dụng cho công ngệ sắp tới đấy..
Tôi hỏi :
cậu bao nhiêu tuổi
-
Con 29... 2 thằng kia cũng vậy
Tôi buột miệng :
đúng là nhân tài xuất thiếu niên
Tôi không tin...ý thức về học hành ngiên cứu đã làm cho 3 thanh niên này đạt tới đẳng cấp cao của học vị
Mà tôi tin sự đam mê ( cảm xúc) về vật lý đã làm cho cho họ thành đạt ngay khi còn trẻ
Vì Làm việc hoặc học hành mà không có cảm xúc của đam mê...thì đi cày ruộng còn có lợi hơn
Vì cày ruộng chỉ cần cày đúng cách,,,không cần đam mê vẫn cày xong ruộng