Cám ơn binh_dan, mặc dù đọc cái màn hình áp-dụng "hình phạt" trên, tui rất đau lòng.
Rồi nổi giận!
Tại sao chúng ta lại để cho cái bảng đó hiện-diện trước mắt mọi người? Chúng ta phải:
- Trước hết nói chuyện với chủ nhà hàng, bảo họ bỏ tấm bảng đó đi.
- Nếu họ không đồng-ý, chúng ta đi chỗ khác.
Bài trên đề-cặp tới nhiều tệ-nạn, tui xin góp ý thêm về nạn xả rác. Lần rồi về thăm VN, tui đi Bắc, rồi đi Vịnh Hạ-Long.
Trời ơi! Một trong những kỳ-quan thắng-cảnh thế-giới đây sao? Chiếc tàu chở khác chạy gần bên tàu tui đang đi, bể một lổ bên hông toang-hoác. Bởi trước đó không lâu có vụ tàu chở khác du-lịch trong Vịnh chìm, chết người, nên tui lấy máỳ ảnh ra chụp "cái lổ hổng" trên. Định về góp ý, nhưng vì đi Tour nên phải rời nơi đó ngay, không làm gì được.
Tàu ghé mấy trạm nuôi cá giữa Vịnh. Là người biết ít nhiều nuôi cá, tui nhìn mấy cái lồng cá mà lắc đầu. Khách ngoại-quốc họ không nói, nhưng họ lơ-là không thèm nhìn.
Nhưng cái nầy mới thật sự làm tui buồn thiu. Đi trên tàu, do ngẫu-nhiên, tui ngồi chung bàn ăn với một du-khách người Mỹ. Một người Mỹ trộng tuổi, vui tánh, vậy mà ông ta lại chỉ cho tui xem mấy đám rác lềnh-bềnh rồi nhún vai! Rồi ông ta hỏi tui ở miền Nam chỗ nào nên đi? Thưa, tui là dân miền Nam, vậy mà tui không dám giới-thiệu ông. Tui nói xa quê lâu, nên tui cũng như ông thôi, vậy ông nên hỏi người khác, hay các văn-phòng du-lịch.
Nơi đi kế là Chùa Hương. Trời đất! Một địa-danh của Văn-học và Tín-ngưỡng Việt-nam nầy đã khiến tui thất-vọng cay đắng:
- Ghe ghé bến Chùa Hương, lên bờ đi bộ. Trời ạ! Nhiều giống động-vật hoang-dã bày bán suốt đường đi. Nhiều lắm! Chết thì treo, sống thì trong lồng, hay trói.Tất cả đều trong tình-trạng không bình-thường: Bị thương, ủ-rủ, sợ-hãi... Khách dụ-lịch ngoại-quốc bàn-tán, chỉ chõ rồi chụp hình. Tui cũng chụp, chỉ để sau nầy có dịp kể lại thì cho bạn bè xem hình.
Vệ-sinh từ khoảng đường đi nầy, lên đến suốt Chùa Hương, động Hương-Tích thì mới thật kinh-hoàng: dơ-dáy, bẩn-thĩu! Rác rến đầy khắp! Tiền giấy và rác đầy suốt đoạn cáp treo! Nước rửa, nước thãi xả thoãi-mái từ các trạm nghĩ, từ các tiệm ăn biến đất thành màu đen lợm giọng! Tui chụp lại hình mà không biết để làm gì?!
Hôm sau đi Yên-Tử. Cảm-giác sẽ buồn nhiều hơn vui, tui tư-chối đi lên núi, ở lại trên xe, chờ hơn nửa ngày cho mọi người trở xuống để cùng về.
Cám ơn những bài của các bạn chuyển lên cho đọc, để:
- Trước hết, chúng ta xấu-hổ cái đã,
- Sau đó, ít nhứt cá-nhân chúng ta, cố không có những nét của "người Việt Xấu-Xí". Hay ít được phần nào hay phần đó.
Thưa, dân-tộc nào cũng có cái hay, cái dỡ. Chủ-đề nầy đã can-đảm mở ra cho chúng ta nhìn vào cái không hay của mình, thì chúng ta là người đọc, xin hãy can-đảm xác-nhận, nếu đó là thật. Có như vậy chúng ta mới thấy cần phải tránh, phải bỏ.
Kính.