Mảnh vườn nhỏ của Thanh Thao

Bác lequangdata,
Ở Úc, con với cháu tui đều được cho đi học trường Công-giáo. Ở đây, ai cũng có quyền ghi tên vào một trường Công-giáo. Bạn tui chưa vô nhà trẻ, mà đã ghi danh cho con trước. Bởi đứa trước, khi vừa trước mẫu-giáo, ba má đến trường ghi danh, thì được biết, những phụ-huynh có con đi học, đã ghi danh từ lúc trẻ mới vừa đủ tuổi nhà trẻ! Bây giờ hết chỗ!...
Mà học trường Tư, khác với trường Công như thế nào?
- Trường Tư phải đóng học-phí khá nặng!
- Trường Công tới giờ giáo-lý Tôn-giáo, thì được chia ra nhiều nhóm tùy theo, để dạy riêng cho tôn-giáo đó.
- Trường Tư, như tất cả con tui, cháu tui, học trường Công-giáo, thì tôn-chỉ của một trường Công-giáo, như trường con tui học, trường ghi rất rõ: "Tôn-chỉ của trường, là đào-tạo ra những công-dân tốt, theo đường lối Công-giáo" (hì hì, nôm-na tui tóm gọn cho dễ). Điều nầy có nghĩa, phụ-huynh không có quyền chờ đợi trường dạy giáo-lý nào khác ngoài Công-giáo. Vậy mà học-sinh từ trong gia-đình Hồi-giáo, học rất đông. Mặc dù những đứa trẻ nầy không được phép: Trùm khăn, không được phép cầu-nguyện ngày 5 lần. Rõ-ràng là mấy trường Công-giáo, uốn nắn học-sinh theo tôn-chỉ của họ. Muốn vô trường nầy, thì "Yêu trường là yêu xã-hội chủ-nghĩa" Hì hì, không thích thì đi chỗ khác chơi!
Trong giờ học mà theo thời-khóa-biểu cần đi ra ngoài khỏi sân trường, thì phải đi 3 đứa trở lên, và phải mặc đồng-phục. Trong giờ học, mà bất cứ người dân nào thấy một học-sinh mặc đồng-phục nầy trên phố, là sẽ có người dân nào đó điện-thoại tới. Bởi, nếu có việc cần, thì chính phụ-huynh phải đến trường lãnh ra. Ngoài ra, mỗi năm, các trường Nữ và các trường Nam công giáo, lớp 10 trở lên, được tham-dự một đêm dạ-vũ, để các bạn trẻ có dịp làm quen các học-sinh khác phái...
Còn điều nầy, báo-chí chỉ-trích các trường Tư. Nói ra thì rõ-ràng là "dân oan". Người ta than-phiền, nước Úc chủ-trương không kỳ-thị về bất cứ lãnh-vực nào, trong chợ búa, trong chỗ công-cộng, văn-phòng chính-phủ... ai mà có thái-độ kỳ-thì thi biết thân ngay! Đi xin việc, công-ty tuyển người mới, không bao giờ phân-biệt nam nữ, mập ốm, màu da... vậy mà báo-chí nêu lên một khía cạnh nhức nhối: "Hai người xin việc, hồ-sơ như nhau, phỏng-vấn được nhận xét như nhau... thì tại sao, người ta có khuynh-hướng nhận người xuất thân từ trường Tư?" Hỏi tức trả lời. Học-sinh trường Tư được dạy dỗ theo đạo-giáo. (Dĩ-nhiên không phải đạo Hồi).

Bác lequangdata,
Tui hiều bác. Tui đồng ý với bác. Chúng ta tránh những dịp dễ gây nên tội. Những chuyện tui gặp, xãy ra trong gia-đình Công-giáo cũng có, không Công-giáo cũng có. Lát nữa, tui sẽ kể vài chuyện xãy ra, mà tôn-giáo không giúp được.
Thân.
*
(Mở ngoặc. Bác biết có một họ đạo nào mà không có nhà thờ không? Bác lên mạng tìm xem họ Tân Mỹ. Tui biết họ nầy. Tui cũng là người Công-giáo.
Xin Thánh-Gia hộ-trì gia-đình bác. Tay chưn bác thế nào, có đủ sức múc hèm cho heo ăn không? Thân.)
 
Last edited:
Tôi định đi chơi với bác @@Xuan Vu , nhưng mà bác ấy bận hì hì...
Nên nán lại nghe chuyện chơi.
Tôi nói chuyện, bác Hai và cô @@Thanh Thao không thích thì cứ bỏ qua, không cần để ý nhé !
Xin giới thiệu với bác Hai và cô @@Thanh Thao . Tôi là người đạo Công Giáo.
Tôi thấy, để bảo vệ con cháu khỏi vấp phạm vào những việc thế này thì bản thân và khuyến khích con cháu theo đạo như tôi sẽ giảm được đáng kể. Bên đạo tôi nói rằng, ma quỷ luôn xúi giục con người làm bậy, trái với Thánh Ý của Thiên Chúa là đấng tạo ra muôn loài...
Bởi vậy, khi thân xác muốn làm những chuyện thế này thì trong tâm trí sẽ xuất hiện một sự đối kháng... "Ma Quỷ nó đang xúi mình làm bậy, mà Ma Quỷ là một tên xấu xa, dối trá, chuyên lừa lọc. Mình không thể làm theo lời thầy dùi của một tên như thế được !"
Vì con người vốn yếu đuối trước những cám dỗ về dục vọng. Nên trong đạo luôn phải cầu nguyện "xin cho tránh xa cám dỗ".
Vậy, không thể chống cự thì phải tránh xa. Yếu đừng ra gió :)...
Hì hì, nhà cháu bán hàng mà hôm nay mưa quá nên rảnh vào hóng chuyện các bác. Bác lequangdata nói chí lý đấy ạ, cháu tuy không theo đạo Công giáo nhưng cháu có học đạo của đạo gia. Theo cháu biết thì mỗi đạo có một pháp để dẫn đạo riêng, không chỉ là mặt tư tưởng tâm lý. Như cháu học pháp bên đạo gia thì cái vấn đề sinh lý đã không còn là mối lo ngại (không phải là diệt dục vì có thể điều chỉnh bằng pháp, luyện tinh hóa khí). Theo cháu biết thì bên phật giáo chính tông cũng có những pháp tương tự. Tuy nhiên cũng như bác Thủy-Canh nói đấy ạ. Khi để cám dỗ chiến thắng, thì có pháp cũng không dùng pháp, nên những người như thế có truyền pháp cũng như không truyền. Trước cháu cũng lắm tật nhưng từ khi học đạo, cháu đã sửa được một ít. Đôi dòng tâm can của cháu. Các bác có thể bỏ qua nếu không hợp ý ạ.
 
Chị @Thanh Thao , song tu của đạo gia yêu cầu 2 bên tự nguyện, 2 bên tu tập đến khí thần hòa hợp vì phải vận hành khí và phải có sự phối hợp nhịp nhàng qua hơi thở. Vận hành khí cần có tâm thanh minh. Em chỉ có thể nói quá trình vận khí vượt hội âm xông qua huyệt vĩ lư lên đốc mạch làm tan đi cảm giác ham muốn, khí xông đến nê hoàn, trí tuệ minh tịnh. Còn bàn về lợi, hại, mục đích của song tu thì em không có trải nghiệm để bàn. Với những điều kiện kể trên thì chắc có được mấy ai đạt đủ. Hì hì, em mới chỉ khập khiễng bước đầu trên đường tu đạo, chị mà hỏi mấy môn cao cấp em không biết gì đâu.
 
Em @Phạm Quang Thắng ! Chị không có ý hỏi để làm khó em đâu, mong em hiểu. Chị nghe em theo con đường tu-đạo chị mừng và cũng có chút lo. Mừng vì em đi theo con đường chánh thiện là phúc cho gia-đình và những người xung quanh, một chút lo vì con đường em đi nhiều thử thách mong em vững tâm đi theo con đường mà em chọn.
Em! theo chị biết thì người tu-đạo cũng không xem nhẹ chuyện giao-hợp. Song-tu là dùng năng lực âm-dương trong lúc giao-hợp để giải phóng bản thân. Người xưa không hề có ý định triệt tiêu tính-dục, em thấy có đúng không?
Thân!
 
Chà chà! Đã lâu rồi, tui nghe chuyện chuyện một người tu, ông đã cứu con gái ông không rơi xuống gềnh đá, bằng cách nào thì không ai biết mà hỏi thì ông không nói. Ông luôn cầm một cây phất trần. Người ta gọi ông là Chân-nhân, bởi ông có một năng-lực huyền-bí, thế nào đó, nhưng vì ông sống khép kín lắm, nên người người trong bản làng cao-nguyên, nơi ông sinh-sống, dân làng không biết gì hơn. Chuyện nầy do người bạn đồng-nghiệp của tui, là người Việt gốc Hoa, đã sống một thời-gian ờ Đài-loan sau khi du-học, anh đã nhập-tịch Đài-loan, đã thi-hành đủ bổn-phận quân-dịch. Điều nầy có thể hiều, anh thấy, nghe, biết nhiều chuyện tu-tập mới ở Đài-loan là mình chưa nghe...
Hai em ThanhThao với em Phạm Quang Thắng, nếu có thể, nói thêm về Song-Tu không?
Thân.
 
Hai em ThanhThao với em Phạm Quang Thắng, nếu có thể, nói thêm về Song-Tu không?
Thân.
Thưa Bác! Con không rành về Tu-đạo đâu ạ. Chẳng qua là con đọc sách có nói những người Tu-đạo ngày xưa có dùng chuyện giao-hợp như là một phép tu, ngay cả những tượng cổ cũng có tượng hai người tu-hành đang giao-hợp. Nên con mới nói là những người tu-chân ngày xưa không hề tránh né chuyện này, còn rõ hơn chắc là phải để em @Phạm Quang Thắng trả lời rồi Bác ơi!
Kính Bác!
 
Thưa Bác! Con không rành về Tu-đạo đâu ạ. Chẳng qua là con đọc sách có nói những người Tu-đạo ngày xưa có dùng chuyện giao-hợp như là một phép tu, ngay cả những tượng cổ cũng có tượng hai người tu-hành đang giao-hợp. Nên con mới nói là những người tu-chân ngày xưa không hề tránh né chuyện này, còn rõ hơn chắc là phải để em @Phạm Quang Thắng trả lời rồi Bác ơi!
Kính Bác!
Con,
Bác em Phạm Quang Thắng thấy không tiện thì thôi.
Trở lại. Điều mà bác nghĩ, tôn-giáo không giúp được nhiều về điều bác cháu mình đang nói. Nói đúng ra, bác với con không bao giờ dám nói hỗn, dám đền những chuyện cao xa. Mà chỉ dám nói đến những chuyện quanh-quẩn trong pham-vi đời thường luôn gặp, mà lại do cái lo xa, nên ưu-tư...
Con có nghĩ như bác, hay khác?
Thân.
 
Con có nghĩ như bác, hay khác?
Thân.
Thưa Bác! Con cũng nghĩ như vậy đó Bác. Thời đại bây giờ người ta tuyên truyền tự-do, thế giới phẳng, thông tin được chia sẻ nhanh chóng, mà lớp trẻ tụi con sức đề kháng lại yếu (bản lĩnh thiếu) nên con nghĩ cuộc sống bây giờ trắc trở hơn xưa nhiều.
Bác nghĩ sao khi bây giờ phụ-nữ được trao nhiều quyền hơn, được tự do hơn? Riêng con thấy lo nhiều hơn vui!
Kính Bác!
 
Con,
Con sinh sau bác hơn nửa đời người. Con quen nhìn cuộc sống đời thường ngay tuổi con, vậy mà con biết thông-cảm bác. Bác, với cái nhìn cổ-lổ, nên bác sợ! Theo cái nghĩ của bác, không ai phải vẫn luôn là nhị-đồng, mà phải lớn lên. Mà lớn lên, và trưởng-thành là hai cái khác nhau.

Đó là điều bác cháu mình lo!

Con nghĩ xem: Năm 17 tuổi, bác đã mang trong lòng hoài-bảo giúp đời, nó ngây-thơ mà dễ thương... nên lứa tuổi của bác thật đầy lý-tưởng! Nhớ một lần, bác rất chơi ngông, ngông mà nhiều lần! Anh hai của bác (bác thứ ba) bảo:
- Tui thấy chú như vậy là không được rồi đa!
Tui khựng lại. Từ đó, tui ngưng.

Con, lúc đó, cha mẹ bác không nói nhiều, ông anh lớn hơn bác cũng không nói nhiều, nên chỉ nói gọn, như là một người chỉ đường... không chuyên-nghiệp!

Còn con, đã là cha mẹ, con làm sao? Con:
- Dắt con của con, như một trẻ muôn đời "nhi-đồng"?
- Dọn sẵn đường cho bằng phẵng, lượm hết sõi đá?
- Nhắc nhở con, rồi để con tự đi?
- Hay để tự-nhiên, nếu lỡ vấp đá, bị thương... thì ôm con đau đớn, băng bó cho con?
Văn-hóa của Việt-nam khác với văn-hóa Úc về tính-dục. Bé dễ thương quá! Bạn bè tới thăm, vuốt "chim" một cái, có khi hai ba cái... Nhưng ở Úc thì biết thân! Ra Tòa, lãnh án không nhẹ, tội lạm-dụng trẻ con! Trẻ con Úc được dạy nói "Không" cho bất cứ ai đụng chạm tới cơ-thể chúng. Rõ-ràng là quan-niệm lạm-dụng tính-dục ở hai nước khác nhau. Báo-chí ở VN và báo-chí ở Úc có mặt giống nhau, có mặt khác nhau:
- Báo VN rất thích đăng chuyện xe cán chó. Kèm theo "lời chia sẻ" của người trong cuộc. Dĩ-nhiên phóng-viên chuyển tin không khách-quan, và thường nhuốm mùi hướng-dẫn dư-luận.
- Báo Úc, đăng tin ngắn gọn. Hết! Chuyện tiếp theo là chuyện nhiệm-vụ của cảnh-sát với Tòa án. Báo nào mà đăng tin trong khi đang điều-tra hay đang xử án, thì bị tội "cầm đèn chạy trước xe", bồi thường không nhỏ!
Nhưng các tin về lạm-dụng trong gia-đình và thân-nhân, thì không đăng hay hiếm khi đăng. Xin cho bác kể vài chuyện báo đăng, không liên-quan đén lạm-dụng tình-dục:
- Chuyện bạn bè thân-hữu: Ba đi làm, mà nội-trợ. Có một đứa trai, con một, học giỏi, trường tuyển. Đùng một cái, cảnh-sát bắt thằng con lớp 10 nầy, tội bán ma-túy. Ba má không thể tin được, phản-đối mạnh. Nhưng thằng con khai : "Con xin lỗi ba má! Chuyện bắt đầu 2 năm trước, má đón con đi học về, mà vì má tới trễ, con chờ ở trạm xe lửa, thì Michael làm quen, rồi tui con trở thành bạn. Nó chia cho con "bột" để thử mỗi ngày. Rồi sau đó, nó không cho nữa, con ghiền chịu không nổi, nên phải theo lời nó, bán "bột" để có mà hút! Đời tàn!
- Chuyện gia-đình bạn bác. Có 2 đứa con gái. Theo tập-quán Úc : Con cái có quyền giữ riêng tư, không ai có thể vi-phạm.
Mỗi đứa có một phòng riêng, cha mẹ không có quyền bước vào mà không gõ cửa trước, hay xin phép trước. Hai cô đi học về rất đúng giờ. Rất ngoan. Rồi đùng mốt cái cảnh-sát bắt. Mà bắt luôn cô em nữa!
 
Last edited:
Hì hì, cháu chưa có thời gian viết, cũng như cháu cũng chưa biết viết gì. Viết về pháp nam nữ song tu thì như cháu đã nhắc đến do chưa có kinh nghiệm nên viết lại cũng chỉ là chép sách vở. Cháu chỉ có thể nói về ý kiến cá nhân của riêng cháu. Theo cháu thì đạo gia không lấy nam nữ song tu là pháp chính mà lấy tính mệnh song tu là hướng đi. Chuyện nam nữ các tổ rất ít khi nói đến, và các tổ của đạo gia cũng rất kính trọng các tổ của phật gia (như tổ Tam Phong...), các bậc tu luyện đến tầng thứ cao khi còn trẻ thường không lập gia thất, đạo gia không diệt dục mà khuyên các đệ tử tiết dục để tu mệnh. Đạo gia tu đức để tìm đạo. Bàn về đạo đức thì đã quá tha hóa, khi mọi người đa số đều bám lấy lễ và nghĩa để đánh giá đạo đức mà không hay lễ nghĩa để giác tỉnh tính nhân. Tu nhân để tích đức, tu đức để tìm đạo. Vì thế mà ngày càng xa rời đạo. Cháu lại lan man rồi, cái tính này mãi vẫn chưa sửa được.
 
Tui ở đây, có 2 lần được mời gia-nhập nhóm tu. Đó là cách tu của Thiền-sư Lương Sĩ Hằng. Thiền-sư dạy nhiều người xuất hồn được. Tui không biết có ích gì không? Mà phép tu nầy phải tiết-dục! Không biết lợi-ích đời sau thế nào, nhưng hiệi tại, nhiều gia-đình đã tan nát về vụ tiết-dục nầy!
Phái nữa, do một nữ-lưu sáng-lập. Khác với Thiền-sư Lương Sĩ Hằng, môn-đệ của bà Thanh-hải Vô-Thượng Sư, có rất nhiều môn-đồ khoa-bảng, và đệ-tử cúng tiền cho bà định-kỳ rất lớn!
Còn điểm chung của hai môn-phái nầy, là 2 người sáng-lập đều người Việt gốc Hoa. Thêm một điểm chung nữa là, hai phái nầy "Tưng bừng khai-trương, nhưng dẹp tiệm thì êm re!"
Người hùn hạp với tui làm ăn, là người Việt gốc Hoa. Trong giờ làm việc, khi rảnh, tui lên mạng "tám" với bà con Agriviet, còn anh ta, mở dĩa nghe giảng-pháp về tu-đạo của anh. Tui không hiểu, vì nói tiếng Hoa.

Trong Mảnh Vườn Nhỏ của ThanhThao, nhờ chủ vườn hiểu biết nhiều, lại rất phóng-khoáng, nên chúng ta có dịp biết thêm nhiều điều mới.
Thưa, trước đã có nhiều tôn-giáo rồi. Bây giờ có thêm cũng không sao. Nhưng quan-niệm của tui là: Đạo gì cũng được, miễn là phục-vụ về tinh-thần cũng như thể xác cho loài người. Mà vì con người là tạo-vật có lý-trí, nên vai trò của tôn-giáo trở nên quan-trọng. Con người thì hết sức sinh-động sống theo hợp-quần, mỗi người đều ảnh-hưởng hỗ-tương lẫn nhau. Chúng ta không thể lo cho bản thân mình về tinh-thần cũng như thể xác, mà không cần quan-tâm đến người chung quanh.
Đạo mà xa Đời, thì Đời sẽ bỏ Đạo.
Nhưng chúng ta quá nhỏ nhoi, chỉ mong sao cho con cái mình nên người, là mãn-nguyện!
ThanhThao nghĩ sao?
Thân.
 
Last edited:
Nhưng chúng ta quá nhỏ nhoi, chỉ mong sao cho con cái mình nên người, là mãn-nguyện!
ThanhThao nghĩ sao?
Thân.
Dạ, con thật lòng cũng chỉ mong như vậy thôi ạ. Khi đã có con cái, con mong muốn chúng là người có ích cho xã-hội nhưng cũng đã chấp nhận những điều xấu nhất từ chúng. Mỗi người có một thế giới riêng, và quan điểm riêng nên ngay cả đối với con cái của mình con cũng phải tôn trọng điều đó. Con theo dõi con mình, và hướng dẫn, giúp đỡ khi cần thiết nhưng nó phải tự chọn cuộc sống của nó. Con nghĩ một tình yêu con cái chân thành và sáng suốt rất quan trọng, không thể bắt con cái sống theo mình được.
Kính Bác!
 
Mà mình cũng cần có may mắn nữa!
Lúc con bác học lớp 8, đó là tuổi mà bác gọi là "tuổi nước độc"! Một bữa, nó than với bác, bạn bè nó nhiều đứa có bạn trai, ghen tuông, đánh nhau! Bác hết hết hồn! Vậy là con gái bác tuổi còn non, nhưng về thể-chất, đã làm mẹ được... Bác nói chuyện với bạn bè tìm hiểu, thì biết ra vấn-nạn, không phải chỉ con bác. Mà con bác, may-mắn, khi bác nói với con bác: "Ba muốn con sau khi vô đại-học, thì ba cho con có bạn trai, nếu con muốn". Nó cười, bảo ba đừng lo!
Rồi bác âm thầm để ý. Điều may nữa, bác chủ-trương không nói tiếng Anh trong nhà. Bác nói với con: "Đi học về tới nhà, mà con nói tiếng Anh, bác không cho con ăn cơm". Vậy là trong gia-đình bác, vẫn là không-khí Việt-nam.
Rồi đến lớp 10, bạn thân bác, nói cho biết, ảnh mới đập con Hương (con gái ảnh, cùng tuổi con bác), hộc máu, nằm ở nhà. Ảnh không chở đi bệnh-viện, mà cũng không báo cảnh-sát. Ảnh nói:
- Tui đâu có dè! Mười giờ tối thì trong nhà tắt đèn ngủ, thì nó mở cửa sổ leo ra, có xe ngoài đường đón nó đi chơi. Vừa rồi, má nó tình-cờ vô phòng nó, thì không có nó, cửa sổ mở... Tui bàn với má nó, im, chờ đêm sau, thì ra nó đi chơi từ 10 giờ tối, đến 4 giờ sáng mỗi đêm! Mà cái điều kinh-hoàng nữa, là để có tiền chơi, nó ngủ với bất cứ ai... Tui đập nó gần chết. Nó nhứt định không nói tiếng nào!

Rồi anh biết không. Sau đó, sau khi khỏe mạnh lại, nó bỏ nhà đi luôn!...
 
Last edited:
Vấn đề của mỗi người là mỗi bài toán riêng. Không thể có một lời giải chung cho tất cả các bài toán. Tuy nhiên, qua quá trình sống và đúc kết kinh nghiệm thì tổ tiên đã để lại những công thức nghiệm là các đạo. Chẳng ai ép mình dùng công thức nghiệm, nếu mình nghĩ là mình có thể tự giải được bài toán cho đời mình thì cứ tự trải nghiệm.

********
Riêng tôi thì thấy, để giảm bớt lối sống buông thả của con người thì có một cách tích cực hơn là tìm xem người đó có đam mê gì. Ví dụ như mê trồng rau chẳng hạn... vậy là mình tìm cách giúp người ta trồng rau, làm ngày này qua ngày khác... ngày làm 12 giờ :). Đêm nằm ngủ cũng mơ thấy đang trồng rau thì đảm bảo không còn thiết tha gì đến chuyện sống buông thả nữa đâu. Và người đó sẽ rất hạnh phúc vì được làm việc mình yêu thích.
Hoặc là người đó không muốn vận động chân tay, hay bại liệt không thể cử động thì giới thiệu cho những thứ như là thơ văn, triết học, đạo, yoga... Khi nhập tâm với những thứ không giới hạn này thì ngày qua ngày đầu óc sẽ tìm hiểu, nghĩ suy về nó thì sẽ không nghĩ đến những "chuyện kia" nữa. Không phải là diệt dục... nhưng là đang quan tâm đến thứ khác thú vị hơn. Nếu những thứ thú vị này vô cùng vô tận thì có phải là người đó đã được giải thoát khỏi những chuyện xấu hay không ?
Không có cách gì lôi kéo một người ra khỏi vũng lầy nếu anh ta không muốn ra khỏi đó.
 
Hì hì, những câu chuyện bác Thủy Canh kể rất ý nghĩa. Theo cháu thì đạo tồn tại từ trước khi con người ý thức được là có đạo, như đạo của dòng nước, đạo của nắm cát, đạo của ngọn lửa, đạo của làn gió... Những đạo lý đó tồn tại như cho thấy sự tồn tại đạo của thiên nhiên, trời đất và hơn thế nữa. Vì thế cháu thiết nghĩ chỉ có đời xa đạo chứ làm gì có lý đạo xa đời. Con người sống hòa hợp với đạo tất cuộc sống "nhẹ nhàng", sống nghịch đạo của trời đất mà lấy đạo của mình dù có lợi cho mình nhưng cũng có những di hại đi kèm hay những đánh đổi nhất định. Như đạo buôn bán là lấy chỗ thừa đưa đến chỗ thiếu, đạo của con người lại lấy chỗ thiếu đắp vào chỗ thừa.
Bác lequangdata có cách để né những sai phạm, nhưng có nhiều người bây giờ không biết đam mê cái gì, cũng như những có sai lầm mắc phải do sự mất kiểm soát, cũng như phần thú tính nổi nên khi có đủ điều kiện để kích phát. Lúc đó phần con hay phần người chiến thắng còn rất khó nói. Và cháu thích câu cuối cùng của bác "Không có cách gì lôi kéo một người ra khỏi vũng lầy nếu anh ta không muốn ra khỏi đó".
 
Em Thắng, em ThanhThao với bác lequangdata,
Con bé tên Hương và ba má nó là bạn tui. Và chuyện bỏ nhà đi của nó, thì chỉ trong gia-đình biết và thêm một người ngoài nữa là tui.
Chỉ mới nữa năm trước, ảnh cùng một người bạn nữa, cùng tui, là 3 người rất thân, bỏ hết công việc đi kiếm con gái tui. Con tui bỏ nhà đi... Tui quậy với cảnh-sát, với trường con tui học, với thư-viện, với xe lửa, với xe buýt... "làm ơn nhận tấm hình con bé nầy và số điện-thoại của tui". Cảnh-sát bắt tay làm việc ngay, báo-chí đến phỏng-vấn, đưa lên trang đầu hình tui, một người cha đau khổ đến tận cùng!..

Giờ là Hương, con của bạn tui!

Những chuyện mà tui kể trong Mảnh Vườn Nhỏ nầy, không phải là của một người bàng-quan, một người đứng xa trên cao, nhìn xuống cái "vũng lầy nhân-thế", mà tui cũng như bạn tui chính là người trong cuộc, lóp-ngóp trong cái vũng lầy của khổ đau!
 
Chu choa!
Anh XuânVũ vắng mặt cả tháng nay, té ra là anh vô rừng chặt cũi nấu bánh tét cho bà con Mảnh Vườn Nhỏ. Tui có bánh phồng Sơn Đốc với bánh tráng Mỹ Lồng. Để tui cời than ra nướng chờ bánh Tét.
Đầu năm, bác chúc ThanhThao và gia-đình : sức khỏe vẫn như năm cũ, làm ăn sinh sống cũng như năm cũ. Nhưng được bớt những việc không như ý.
Riêng việc con đang làm, không phải chỉ con và gia-đình muốn thành-tựu, mà mọi người trong Phòng Tám nhỏ xíu nầy đều hiệp lòng mong ước, bác tin ơn trên cũng sẽ phụ giúp cho con.
Thương.
 
Last edited:
Qua mồng 7 là đã hạ nêu rồi. Chúc mọi người bắt đầu năm mới với đầy năng-lực. Hiện tui đang có chậu hành, hai ngày nữa thì có thêm giá.
Ới ời, mời bà con Mảnh Vườn Nhỏ, dùng tạm mì gói với giá và với hành... Hì hì!
Thân.


Đầu năm mới con xin kính chúc mọi người một năm mới an khang, hạnh phúc.
Riêng chúc các Bác @Thuy-canh ,@Xuan Vu ,@lequangdata , @nguyenminhhai ... cùng toàn thể gia đình luôn mạnh khỏe, an lành, hạnh phúc. Kính chúc các Bác có nhiều niềm vui bất ngờ trong năm mới.
Con kính!
Con,
Bác đang chờ bất ngờ trong đầu năm mới. Mà bất ngờ sẽ xảy ra, rất muốn, tại Mảnh Vườn Nhỏ của con. Để coi:
- Trồng Tiêu ngồi,
- Aquaponics
- Thủy-canh do Aquaponics nuôi Ốc,
-... còn gì nữa không con?
Thương.
 
Back
Top