Tui khiếu-nại bài viết nầy

CHUYỆN ĐÀN ÔNG
Ngân Uyển

TT_240912_MAN.gif

Em viết về chuyện đàn ông vì họ có nhiều chuyện đáng nói. Nhưng em biết chưa bao giờ em được viết dễ dàng và thoải mái như hôm nay vì viết mà không cần phải lách, phải tránh né gì cả. Bọn đàn ông hết chín phần mười đọc tựa đề này xong sẽ lật qua trang khác ngay. Muốn họ đọc thì phải viết về chuyện đàn bà, chuyện cấm đàn bà, vả lại họ có đọc đi nữa cũng có sao đâu? Ở các xứ Âu Mỹ này làm gì có tổ chức, có cơ quan nào bảo vệ họ đâu mà sợ.

Trước tiên em xin thanh minh cùng các chị rằng em không có thù oán cá nhân gì với bọn họ. Em cũng có gia đình, nghĩa là cũng có một tên nô lệ da vàng hầu hạ như ai, chớ không phải thuộc loại gái già khú đế, vất ra đường, 5, 7 ngày không ai nhặt.

Thôi để em kể lại chuyện đời em cho các chị nghe.

Thuở còn con gái, em nổi danh là người đẹp, lại còn được tiếng nết na đức hạnh. Ba mẹ em thuộc dòng dõi Nho gia nên dạy dỗ em rất kỹ, nào là tam tòng tứ đức, nào là nhân lễ nghĩa trí tín, nào là xuất giá tòng phu, lấy chồng phải gánh vác giang sơn nhà chồng. Cho nên em rất đắt mối, chưa học xong trung học mà đã đám này đám nọ, ông bà này đến coi mặt cho con, cậu mợ kia đến thăm dò cho cháu. Nói ra cứ tưởng em được tha hồ chọn lựa, kỳ thực quyết định chính là mẹ em, mà lựa theo tiêu chuẩn nào thì hiện em cũng chưa rõ nữa.

Thế rồi đến ngày đám cưới, mẹ em kêu em vào dặn dò. Nếu muốn không bị chồng bắt nạt thì khi vào phòng tân hôn, phải chạy lại ngồi ngay trên đầu giường chỗ gối chồng em nằm. Trời đất ơi! Không biết các cụ nhà ta bị đàn ông bắt nạt thế nào mà thần hồn nát thần tính, rồi đâm ra dị đoan mê tín lẩn thẩn thế. Từ ngày về làm dâu , em được tiếng là vợ đảm, dâu hiền, các cụ cứ khen rối rít cả lên, đi đâu cũng đem ra khoe, làm em cũng được hãnh diện, hai lỗ mũi cứ phồng lên, rồi em cật lực đem thân ra làm dâu làm vợ.

Các chị xem, đây là thời khóa biểu mỗi ngày như mọi ngày của em: 6 giờ sáng đã rón rén thức dậy pha trà hầu bố chồng, rửa mặt rửa mũi qua loa; rồi 7 giờ sáng vào đánh thức chồng dậy, dọn điểm tâm cho chàng trước khi đi làm, xong rồi quét dọn nhà cửa; đến 9 giờ sáng xách giỏ theo mẹ chồng đi chợ, bà vừa mua vừa trả giá vừa giảng giải cho em biết lựa con cá nào ngon, con gà nào tơ, bó rau nào tươi, phải biết đối đáp thế nào với những cô hàng chua ngoa đanh đá; 11 giờ về đến nhà, nấu cơm nấu canh cho cả nhà xơi; thường thì mọi người ăn được nửa bữa em mới có thì giờ ngồi vào bàn ăn, ăn xong lại dọn dẹp; trưa đến giặt giũ, là ủi áo quần, chiều vừa tắt bóng lại nổi lửa nấu cơm, đến 8,9 giờ tối mới tạm xong công việc; tắm rửa xong, vào phòng mệt muốn chết, cặp mắt muốn ríu lại, nhưng việc đã hết đâu, chàng bảo hôm nay làm việc mệt quá, mình đấm bóp cho anh một chút nhé, rồi còn chuyện kia nữa chứ!
Xong rồi chàng quay lưng ra ngủ khò.

Cuộc đời em cứ từ từ trôi qua như thế, mà em tưởng tất cả những đàn bà trên thế giới cũng có một cuộc sống như em, như lời mẹ chồng thường nhắc nhở. Rồi cứ một năm em sòn sòn đẻ mắn như gà, rồi việc ơi là việc, hết chồng lại con, hết bếp lại núc, hết nhà lại cửa; thế mà lạ thật, em chả oán trách than van gì cả. Thỉnh thoảng về nhà cha mẹ, em thấy trong ánh mắt của mẹ em một thoáng ái ngại, còn các em em thì phản đối ra mặt. Chúng nó nói xa nói gần, có khi nói thẳng, nhưng em cứ cho là quá tân thời, tiêm nhiễm theo đời sống thác loạn Âu Mỹ, nên thường không thèm chấp, có khi em thường đem dạy những bài học luân lý, đạo đức cho bọn chúng nghe nữa, chúng nó cười lắc đầu ngán ngẩm, coi trường hợp em như đã hết thuốc chữa.

Thế rồi miền Nam thất thủ, em và gia đình chồng may mắn được lên tàu đào thoát. Qua đến Montréal, em vẫn giữ vai trò nội trợ như trước, nhưng lần hồi rồi chồng em cũng phải để cho em đi làm; thực sự, một mình chàng kham không nổi gánh nặng tài chánh của cả gia đình.

Thú thực với các chị, lần đầu tiên phải đi làm em sợ quá, nhưng rồi cũng quen đi. Mà hình như đàn ông bên này họ lịch sự, chiều chuộng đàn bà quá chừng. Lần hồi rồi em cũng biết ở các nước Âu Mỹ đã có cuộc giải phóng phụ nữ từ lâu, rồi em cũng nghe đến tai câu: nhất đàn bà, nhì chó mèo, thứ ba mới đến đàn ông gì đó.

Em ngẫm nghĩ đến cả mấy tuần, rồi em mới rõ. Thì ra mười mấy năm trời nay người ta đã lừa phỉnh em, người ta bịt mắt em, người ta dụ dỗ em dựa theo những cuốn sách từ thời thượng cổ bên Tàu để bắt làm tôi mọi không công.
Trời ơi, tức ơi là tức! Mười mấy năm của tuổi xuân thì, mười mấy năm đẹp nhất của một đời người con gái bị người ta lợi dụng mà không hưởng được chút gì, các chị nghĩ coi có đáng thù giận không?

Thế rồi em sắp đặt kế trả thù, không phải để riêng cho em đâu, mà cho tòan thể phụ nữ trên thế giới nữa đó. Em bắt đầu đọc sách, tham khảo, suy gẫm, gia nhập những hội đoàn phụ nữ để mở mắt ra. Thì ra đến giờ em chưa hiểu chưa biết gì hết về cái giống đàn ông kia cả.

Từ nay em xin gọi giống đàn ông là “bọn họ” cho tiện việc. Kể ra em đã lịch sự quá rồi. Hóa ra từ xưa đến giờ, từ Tây qua Đông, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào bọn họ cũng ăn hiếp chúng mình đủ kiểu.

Các chị coi, ở bên Tàu, bọn họ đặt ra biết bao luật lệ, bao nhiêu ràng buộc để hành hạ các cụ bà, để phục vụ họ. Nghĩ cũng quá tội cho các cụ bên Tàu, ai đời chân người ta đang đi đứng ngon lành, họ bắt bó béng nó lại. Hồi đầu em cũng tưởng bọn họ muốn cho chân các cụ bà đẹp, từng bước nở hoa sen, thôi thì cũng được đi, bây giờ em mới biết họ bó chân các cụ với mục đích khác, họ nghĩ bó chân cho nhỏ, ít đi ít đứng thì chổ khác nở ra to để phục vụ bọn họ, nghĩ có giận không?

Còn bên Tây, thời Trung cổ, bọn họ đặt ra cái khóa trinh tiết bằng sắt nặng trình trịch, đi chinh chiến thì đem chìa khóa đi theo. Có mấy đứa mấy năm sau trở về, thấy vợ mình già nua xấu xí, thế là nó giả vờ bảo chìa khóa lạc mất đâu rồi, thế có chết con người ta không?

Còn ở bên Trung Phi bây giờ, ở cái xứ U-đít gì đó, vẫn còn cái trò cấm đoán đủ thứ. Ra đường thì phải còn che mặt, mặc quần áo năm bảy lớp dù trời nắng chang chang. Lại còn phải sống trong cái harem nữa chứ, cứ như đàn bò cái, bầy gà mái.

Hồi xưa ở xứ Chiêm Thành còn có luật lệ, mỗi khi chồng chết, họ đem thiêu luôn các bà vợ. Các chị còn nhớ Huyền Trân Công Chúa không? Cũng may có ông Ngân Uyển đi vào được chiều thứ tư, ngược dòng thời gian, đến cứu kịp thời nếu không đã chết thiêu mất tiêu rồi còn gì.

Hiện chừ bên Phi Châu còn tục lệ cắt clitoris, ai đời con gái người ta mới 6, 7 tuổi bị đè ra cắt béng đi, cho hết khoái cảm về sau, các chị nghĩ có dã man hung ác không?

Còn các cụ bà nhà ta, thôi em chả cần phải viết đi viết lại làm gì những điều các chị đã biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng càng nghĩ lại càng tức lộn ruột. Hồi còn là con gái, các cụ phải lo lắng cho gia đình, hết bếp núc đến đồng áng, trong lúc bọn trai thì cho đi học đi chơi tùy ý, cái gì mà “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Đến tuổi lấy chồng, các bà mối bà mai đến nắn tay nắn chân, sờ tai vạch tóc, coi có khỏe mạnh, có mắn đẻ không để đem về làm dâu, thực ra là để làm việc nhà chồng! Nói phải tội, chắc chả có cụ nào được thỏa mãn sinh lý một lần trong đời. Các cụ chỉ dám than thở qua ca dao, qua câu hò câu hát, bạo hơn, như cụ Hồ Xuân Hương làm thơ châm biếm, thế là bọn họ ghép cho bao nhiêu là tội. Về làm vợ, các cụ phải gánh vác giang sơn nhà chồng, làm việc bất kể ngày đêm, rồi lại đẻ đái sòn sòn, làm sao mà không sồ sề, không già trước tuổi ra được. Thế là bọn họ lấy cớ để lấy V2, V3. Mà còn chưa đủ, họ lại bày đặt ra chốn kỷ viện, thanh lâu, đem chị em ta ra làm trò chơi giải trí.
Hiện nay ở xứ Bắc Mỹ này, mặc dù ở thế hạ phong, bọn họ vẫn còn ngấm ngầm chống đối chúng ta. Các chị cứ để ý lại xem, trong các lễ lượt của chúng ta, mặc dù họ ngồi yên ra vẻ nghiêm chỉnh, nhưng em thấy trong ánh mắt họ có cái gì diễu cợt, khinh thường.

Còn chuyện khổ nhất của đàn bà con gái chúng ta là chuyện kinh kỳ, một tháng bốn năm ngày đau khổ biết chừng nào. Thế mà bọn họ cũng nỡ đem ra làm đề tài diễu cợt, nào là mang cờ Nhật, nào là Chu Du thổ huyết, thật dơ dáy quá sức.
Đến lúc sinh nở, họ dông tuốt đi luôn để ta vượt cạn một mình. Qua xứ này, theo phong tục, họ phải vào phòng sanh để giúp đỡ vợ, thế là chín đứa trên mười xỉu tại chỗ.

Chao ơi, càng nghĩ em càng nộ khí xung thiên! Em đã quyết rồi, em nhất định phải làm một cái gì đặc biệt mới hả mối giận này, mà bây giờ em cũng khôn ngoan thận trọng ra rồi, muốn trị họ cho đến nơi đến chốn, thì phải biết mình biết người, nghĩa là phải biết rõ các khuyết điểm của họ.

Trước tiên về thân thể vóc dáng, bọn họ thường tự hào là phái khỏe, còn chúng ta chỉ là một cái xương sườn của họ. Quả thực bọn họ cao lớn khỏe mạnh hơn ta chút ít, có điều càng to càng khỏe thì chức vụ cao nhất cũng chỉ làm đến cận vệ cho tổng thống là cùng. Ta tuy bé mà bé hạt tiêu, bé nhưng dẻo dai, còn hơn lớn mà bở rẹt.

Còn về sắc đẹp, chị em chúng ta có vòng 1, vòng 2, vòng 3 cong cong mềm mại, còn bọn họ thì thẳng đuồn đuột, lòng tha lòng thòng, thật đểnh đoảng vô vị như cặp vú đàn ông. Còn mặt mày, đứa thì hói đầu, đứa thì râu tóc lởm chởm, mũi miệng thô tháp, đôi mắt khi thì liếc ngang liếc dọc, khi giận thì đỏ kè hung hãn.

Còn về tính tình, bọ họ thường tự cao tự đại, ba hoa khoác lác, ít chịu thua ai, cho nên nếu có bị hiếp đáp cũng giả bộ ra vẻ ta đây là người lớn không thèm chấp, đó là một khuyết điểm lớn mà ta phải biết lợi dụng để khai thác.
Ngoài ra họ còn ham danh ham lợi, thích làm tiền, ta phải xúi dục khích bác để bọn họ đem nhiều tiền về cho ta tiêu, lại còn thích ngọt, thích được nịnh nọt, ta phải biết, để dễ nắm mũi kéo đi.

Hiện nay trên thế giới biết bao nhiêu phong trào nổi lên giành lại sự công bằng cho phụ nữ, thế mà vẫn có một số chị em sợ sệt vớ vẩn. Các chị sợ rằng bọn đàn ông bị hiếp đáp quá sẽ chủ bại, nhu nhược lờ khờ, đâm ra biếng nhác ù lì, rồi không chịu làm việc để phục vụ chúng ta. Các chị này bị hiếp đáp quá nhiều và quá lâu nên đâm ra lẩn thẩn, phải cần có thời gian để giải độc. Em nghĩ thật ra các phong trào phụ nữ chưa nhằm nhò gì đâu các chị ạ.

Sau mấy năm nghiền ngẫm, em đã tìm ra chân lý, tìm ra nguyên nhân chính của sự đau khổ của chúng ta, và đã tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc. Em không nói ngoa đâu, các chị đọc tiếp sẽ rõ.

Sự đau khổ chính của chúng ta là mang thai, sinh sản, và vấn đề kinh nguyệt, có phải không các chị? Nghĩ đi nghĩ lại, giải quyết dễ ợt hà! Thời buổi này là thời buổi văn minh, cắt chỗ này ghép chỗ kia, các bác sĩ làm như trở bàn tay. Thế rồi em nghĩ sao không cắt tử cung rồi ghép vào bọn đàn ông để chuyện bầu bì từ nay giao khoán cho họ. Còn chuyện thụ thai được hay không là chuyện khác, đó là chuyện của họ, họ phải tự xoay sở lấy, việc gì đến ta? Từ thuở tạo thiên lập địa, giống cái chúng mình đã đảm trách công việc truyền giống rồi, đến nay là phiên họ, em nghĩ cũng không sớm lắm đâu. Suy nghĩ chín chắn xong em đi tham khảo ý kiến của các giới phụ nữ khắp năm châu, ai ai cũng cho là ý kiến độc đáo mới lạ từ cổ chí kim chưa ai nghĩ đến. Sau đó em xin đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ y sĩ thế giới.

Bà gật gù đồng ý ngay trên nguyên tắc, nhưng bảo phải thử ghép các giống khỉ vượn trước, để xem kết quả ra sao? Em vội trả lời:
- Ối dào, việc gì phải thử vào khỉ cho dây dưa với hội bảo vệ súc vật? Ta cứ vào các trường Đại học, tuyển một số tình nguyện thí nghiệm, cứ hứa với họ là sau khi thành công sẽ cho làm đàn bà luôn, em nghĩ có khối đứa tình nguyện xin được ghép.

Quả nhiên khi vào các trường Đại Học tuyển người, số thí sinh xung phong tình nguyện đông không kể xiết, có nơi còn đi đến xô xát để giành chỗ.

Rồi kết quả các cuộc cắt ghép thành công ngoài dự định của các nữ bác sĩ giải phẫu. Chỉ có vài sự trục trặc nhỏ như bọn đàn ông phút chốc lại trở thành đàn bà, mừng rỡ quá như hóa điên hóa cuồng, đi đâu cũng khoe khoang ầm ĩ cả lên, làm nhà em tràn ngập đơn xin, còn ông bưu điện vất vả ngày đêm để nhận, chuyển các thư từ, giây thép từ khắp năm châu gửi về xin cắt ghép.

Rồi em lại lên gặp bà chủ tịch Hội Nữ y sĩ thế giới, bà phục em quá, xin em làm cố vấn cho hội, rồi còn đề nghị trao giải Nobel năm tới cho em vì có công trong cuộc giải phóng phụ nữ. Em nhún nhường:
- Việc đó nhằm nhò gì, phụ nữ Việt Nam chúng tôi còn có những kế hoạch kinh thiên động địa nữa, có thể đảo lộn cả thế giới như chơi.

Sau đó em đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ luật sư thế giới để bàn định soạn thảo một luật gia đình cho toàn cầu. Điều khoản chính là trước khi thành hôn, người chồng phải được ghép tử cung của vợ. Từ nay về sau chuyện sanh sản phải do phái nam đảm trách, đàn bà chúng ta sẽ rảnh tay để làm những chuyện khác, chuyện gì thì hiện giờ em chưa nghĩ đến.
Công chuyện ghép tử cung đại khái kể cũng tạm xong.

Chiều nay về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, tên nô lệ da vàng đã cơm nước sẵn sàng, ân cần đưa khăn cho em lau mặt, rồi kéo ghế mời em ngồi xơi cơm, trông hắn độ này nhũn nhặn ra hẳn. Ăn xong, hắn mời em đi xem xiné, phim “Một Thế Giới Không Đàn Bà”. Phim thật hay, chuyện giả tưởng ấy mà, một thế giới mà đột nhiên đàn bà biến mất cả, bọn đàn ông sống với nhau mất thăng bằng, nổi điên nổi khùng chém giết lẫn nhau, cuối cùng cả thế giới bị tận diệt.

Ra về, tên nô lệ da vàng của em nhẹ nhàng thú nhận:
- Phim đó diễn tả rất đúng, một thế giới không có đàn bà là một thế giới chết, đàn ông chúng anh rất cần phái nữ, có đàn bà cuộc đời mới có ý nghĩa, đúng theo luật âm dương của tạo hóa.

Sau khi đắp chăn cho em, hắn hôn lên trán em, chúc em ngủ ngon rồi tiếp:
- Chúc em tối nay có một giấc mơ “Một Thế Giới Không Đàn Ông”.

Nói xong hắn cười, em ngờ ngờ thấy trong nụ cười của hắn có một cái gì khó hiểu, một cái gì ranh mãnh tinh ma.

Thế rồi em nằm mộng thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông “ thiệt các chị ạ. Chao ơi, kinh khủng quá, một thế giới chỉ toàn đàn bà là đàn bà, càng nghĩ lại càng rùng mình, mồ hôi tay mồ hôi chân cứ rịn ra, em không dám kể lại đâu, em sợ quá rồi. Thôi cái kế hoạch cắt ghép tử cung phải đem vất vào sọt rác cho rồi, còn cái giải Nobel nữa, em chả thèm vào đâu. Mà nghĩ cho kỹ, mình còn đòi gì nữa, đàn ông người ta quá tốt, người ta làm việc như trâu bò để lo lắng cho gia đình, đùm bọc che chở cho mình, thế mà thấy người ta ít nói mình cứ kiếm cách ăn hiếp người ta, bày đặt ra chuyện này chuyện nọ để tìm cách hạ người ta, nghĩ lại em thấy thẹn thùng quá. Thôi, em sẽ ra tòa Đô Chánh ngay để xin lập hội bảo vệ đàn ông, kẻo không họ tuyệt chủng mất thôi.

Chúc các chị tối nay ngủ ngon và đừng nằm mơ thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông”.

Ngân Uyển

 
Tui khiếu-nại bài viết nầy
CHUYỆN ĐÀN ÔNG

Để Khiếu nại có kết quả ,bác phải gởi đúng cơ quan có trách nhiệm. chủ quản..
Khiếu nại mà bác gởi bài vào mục phụ : giao lưu—>thư giãn—>góc thư giãn --->“chuyện đó đây” làm sao có kết quả?

Gởi đơn phải có lộ trình đúng để đến đúng cấp
Đề ngị bác nên tự xóa. rồi chuyển lá đơn này đến Mục : đóng góp ý kiến cho diễn đàn
Có thể bác KTD sẽ giải quyết được vì bài đã được gởi đúng chuyên mục

Lão mỗ có kinh ngiệm thế này : 100 người đàn ông ở chung với nhau...rất vui
Nhưng chỉ cần 1 người đàn bà ghé vào...tự nhiên 100 người đàn ông này bắt đầu phân thành nhóm, rồi đả kích nhau

Lâu rồi..1 nhà ngiên cứu nổi danh của Âu Châu ..viết 1 bài báo rất hay có đầy đủ chứng cứ rằng : trong 2 cuộc đại chiến của thế giới 1 và 2...ai cũng tưởng rằng thế chiến là chuyện của đàn ông..
Nhưng các dẫn chứng đã cho thấy : cả 2 cuộc thế chiến này thực sự đã do đàn bà giựt dây...các quốc trưởng...các binh đoàn chỉ là...con rối của họ
 
Last edited by a moderator:
Để Khiếu nại có kết quả ,bác phải gởi đúng cơ quan có trách nhiệm. chủ quản..
Khiếu nại mà bác gởi bài vào mục phụ : giao lưu—>thư giãn—>góc thư giãn --->“chuyện đó đây” làm sao có kết quả?

Gởi đơn phải có lộ trình đúng để đến đúng cấp
Đề ngị bác nên tự xóa. rồi chuyển lá đơn này đến Mục : đóng góp ý kiến cho diễn đàn
Có thể bác KTD sẽ giải quyết được vì bài đã được gởi đúng chuyên mục

Lão mỗ có kinh ngiệm thế này : 100 người đàn ông ở chung với nhau...rất vui
Nhưng chỉ cần 1 người đàn bà ghé vào...tự nhiên 100 người đàn ông này bắt đầu phân thành nhóm, rồi đả kích nhau

Lâu rồi..1 nhà ngiên cứu nổi danh của Âu Châu ..viết 1 bài báo rất hay có đầy đủ chứng cứ rằng : trong 2 cuộc đại chiến của thế giới 1 và 2...ai cũng tưởng rằng thế chiến là chuyện của đàn ông..
Nhưng các dẫn chứng đã cho thấy : cả 2 cuộc thế chiến này thực sự đã do đàn bà giựt dây...các quốc trưởng...các binh đoàn chỉ là...con rối của họ

Chà chà,
Cám ơn bác đã hướng-dẫn từng bước. Nhưng tui thấy có khiếu-nại theo đúng bài-bản như bác chỉ cũng... khó ăn quá, nên thôi đó chứ!
Mà, hì hì, hình như bác chưa biết rõ tui khiếu-nại điều gì. Vậy nhân đây xin thưa rõ:
- Cái Cô/Bà Ngân-Uyển viết thì quá hay, phân-tách thứ-tự lớp lang "tội lỗi" của cánh đàn ông, nhưng, Ha ha ha... Chỉ có bi nhiêu đó mà thôi sao? Bọn đàn ông từ xưa nay, tội lỗi... lút đầu. Chứ đâu có chừng đó?
Lão thấy tui nói vậy đúng hôn?
 
.... Bọn đàn ông từ xưa nay, tội lỗi... lút đầu. Chứ đâu có chừng đó?
Lão thấy tui nói vậy đúng hôn?

Tội của đàn ông lớn ghê gớm lắm chứ...đâu chỉ có đơn giản như bác Ngân uyển đó viết

Do có dàn ông nên đàn bà phải lao động hoặc dùng đủ mưu mẹo..móc túi đàn ông để có tiền mua son phấn áo quần làm đẹp , trau dồi nhan sắc để...mồi chài ...đàn ông
.
Do có đàn ông nên đàn bà mới phải khổ sở về "khái niệm" vòng 1 vòng 2...vòng 3....

Kết qủa cuối cùng là đàn bà phải có bầu ..cưu mang con trẻ và cho con trẻ bú mớm..
Ôi vất vả và khốn khổ trường kì lắm chứ

Lâu lắm rồi...đọc 1 tin tai nạn chết người. thấy mà muốn đứt ruột :
Trong buổi khiêu vũ,,,người phụ nữ bỗng lăn ra...co giật đau đớn.
.mang đi cấp cứu bịnh viện phát giác ra rằng : người phụ nữ này đeo những cái nẹp bằng sắt...để ép cái eo ( vòng 2) cho thật nhỏ lại..các động tác mạnh trong lúc xoay vòng đã làm cho 1 cây sắt lòi ra...đâm xuyên vào phổi
Không có đàn ông người phụ nữ này đâu phải khổ đến thế !!

Đàn ông bày ra kĩ thuật xây dựng.. chế tao .vật liệu.. bày ra thiết kế để làm ra nhà cửa lộng lẫy kiên cố
Bày ra kĩ thuật cơ khí..ô tô.. máy giặt.. TV điện thoại..để đàn bà khốn khổ kiếm tiền để mua
Tội họ nhiều quá

Để lão mỗ đi ăn cơm.. đói bụng rồi
đến chiều sau khi uống tí ...”riệu” xin xỉn kể tội đàn ông mới đầy đủ được
 
Last edited by a moderator:
người ta nói sấu dân tộc mình mà còn đải đải cái hộng lên. xin admin xóa nó cho rồi
 
Last edited by a moderator:
người ta nói sấu dân tộc mình mà còn đải đải cái hộng lên. xin admin xóa nó cho rồi
Thưa bạn nvdung_bql,
Tui thành-thật xin lỗi đã làm bạn không vui. Nhưng nếu bạn có thì giờ xin xem lại, tui với bác Mục-Tử chỉ đùa cho vui thôi, ngoài ra không có ý gì khác.
Mong sẽ được bạn cũng cùng chơi vui với chúng tôi.
 
Đọc câu chuyện tếu của 2 lão Ma đầu và lão Tà chợt làm Ngu mỗ nhớ tới 1 bài thơ của nữ thi sĩ Xuân Qùynh. Xin mạn phép viết lại để 2 lão đọc chơi:

Thơ Vui Về Phái Yếu

Tác giả: Xuân Quỳnh


Những người đàn ông các anh có bao nhiêu điều to lớn
Vượt qua ô cửa cỏn con, văn phòng hẹp hàng ngày
Các anh nghĩ ra tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Tới thăm dò những hành tinh mới lạ
Tài sản của các anh là những tinh cầu, là vũ trụ
Các anh biết mỏ dầu, mỏ bạc ở nơi đâu
Chính phục đại dương bằng các con tàu
Đi tới tương lai trên con đường ngắn nhất
Mỗi các anh là một nhà chính khách
Các anh quan tâm đến chuyện mất còn của các quốc gia.
Biết bao điều quan trọng được đề ra
Những hiệp ước xoay vần thế giới

Chúng tôi chỉ là những người đàn bà bình thường không tên tuổi
Quen việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Cuộc sống ngặt nghèo phải tính sao đây
Gạo, bánh, củi dầu chia thế nào cho đủ
Đầu óc linh tinh toàn nghĩ về chợ búa
Những quả cà, mớ tép, rau dưa
Đối với Nít và Kăng, những siêu nhân nay và xưa
Xin thú thực: chúng tôi thờ ơ hạng nhất
Chúng tôi còn phải xếp hàng mua thịt
Sắm cho con đôi dép tới trường
Chúng tôi quan tâm đến xà phòng, đến thuốc đánh răng
Lo đan áo cho chồng con khỏi rét...

Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất.
Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Chúng tôi chẳng có tàu ngầm, tên lửa, máy bay
Càng không có hạt nhân nguyên tử
Chúng tôi chỉ có chậu có nồi có lửa
Có tình yêu và có lời ru
Những con cò con vạc từ xưa
Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép
Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp
Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày...

Nếu không có ví dụ chúng tôi đây
Liệu cuộc sống có còn là cuộc sống
Ai sẽ mang lại cho các anh vui buồn hạnh phúc
Mở lòng đón các anh sau thất bại nhọc nhằn
Thử nghĩ xem thế giới chỉ đàn ông
Các anh sẽ không còn biết yêu biết ghét
Các anh không đánh nhau nhưng cũng chẳng làm nên gì hết
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và dạy chúng biết yêu, biết hát.
Buổi sớm mai ướm bước chân mình lên vết chân trên cát
Bà mẹ đã cho ra đời những Phù Đổng Thiên Vương
Dẫu là nguyên thủ quốc gia hay là những anh hùng
Là bác học... hay là ai đi nữa
Vẫn là con của một người phụ nữ
Một người đàn bà bình thường, không ai biết tuổi tên

Anh thân yêu, người vĩ đại của em
Anh là mặt trời, em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi,
Lời rong rêu chưa ai biết bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo
Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn.
Vài đoạn thơ vui nhân dịp ngày xuân
Đùa một chút xin các anh đừng giận
Thú thực là chúng tôi cũng không sống được
Nếu không có các anh, thế giới chỉ đàn bà.
 
Cám ơn bác NguSa đã chuyển cho đọc một bài thơ "Thiếu Một trong Hai là..." hay "Thế-giới nầy mà chỉ có Đàn ông hay chỉ có Đàn bà thôi, thì kể như... tèo!".
Xin gởi tặng bác bài dưới đây, xin bác coi như là một món quà "lại quả".


ImageHandler.ashx.jpeg



Mẹ dạy Con Trai



1.- Kẻ thù lớn nhất của con là vợ con.



2.- Ngu dốt lớn nhất của đời con là không hiểu được nó.



3.- Thất bại lớn nhất của đời con là không bỏ được nó.



4.- Bi ai lớn nhất của đời con là phải sống với nó.



5.- Sai lầm lớn nhất của đời con là quyết định lấy nó.



6.- Tội lỗi lớn nhất của đời con là nghe lời nó.



7.- Ðáng thương lớn nhất của đời con là bị nó sai khiến.



8.- Ðáng khâm phục lớn nhất của đời con là con vẫn chịu

được nó.



9.- Tài sản lớn nhất của đời con là những thứ nó đang

giữ.

10.- Khiếm khuyết lớn nhất của đời con là con không lấy

được hai vợ.



Nghe xong, cậu con trai òa khóc. Bà mẹ ngạc nhiên hỏi :
- Sao con khóc ?



- Con thương Bố con quá; chính vì thế mà........

..........Bố con mất sớm.





1272964790_glenn-beck-crying.gif
Con thương B quá M ơi !






<tbody>
</tbody>

























<tbody> </tbody>
























 
Chà chà..
....2 khứa lão này...có biết hiểm nguy đang cận kề ? mà cứ lê thê dài giòng như thế ?
Cô Jen mà ghé vào...rồi nổi giận..chuyện sẽ ra sao nhỉ..
Lão mỗ mắc chứng... tà lơn ..cổ có thể châm chế không truy cứu..
Nhưng 2 lão còn tỉnh táo...e rằng...2 lão chết chắc...không có cửa thoát
 
Ha ha!
Đang cơn bệnh-hoạn hành-hạ, nhờ liều thuốc của mấy Lão nầy mà khỏe ngay lại mấy phần. Coi vậy mà Lão Tà cũng biết kiêng. Nhưng kiêng rồi mà có lành hay không thì chưa biết.
Copy đoạn nầy của Duyên-Anh gởi mấy Lão đọc chơi:


cotich_T.gif


T HƯA NGÀI, NGÀI CÓ VỢ CHƯA Ạ ? Ngài quyết định sống độc thân cho đến ngày thân nhân ngài lo thủ tục xin giấy thông hành đưa ngài về quê ? Nên lắm. Bạn tôi, ông Mai Thảo đang phơi phới sống những tháng năm không vợ. Đôi khi, thấy bạn tôi nằm cô độc trên giường mà tấm drap ngã mầu cháo lòng và trải luộm thuộm, đánh võ với cảm, cúm, nhức đầu, xổ mũi, tôi đã tưởng rằng ông Mai Thảo “bất hạnh” vì hộ tịch chẳng được cái hân hạnh làm hôn thú giùm ông. Nhưng, những buổi chiều đẹp, thấy bạn tôi ngồi ngất ngưởng bên chai rượu Rémy Martin cùng vài bạn rượu, uống quên đường về, tôi bèn chiêm ngưỡng cái triết lý chê lấy vợ của ông Mai Thảo một cách say sưa, thèm muốn. Những anh có vợ như tôi, như Thanh Nam, như Hoàng Hải Thủy, như Dương Hùng Cường chỉ đủ can đảm thù tạc bên bàn rượu từ bảy giờ chiều tới chín giờ. Ông Mai Thảo và tất cả những ai độc thân đã bất kể thời gian. Họ sung sướng hơn các nhà tu hành ở cái điểm được hưởng đủ tứ khoái công khai. Trong khi các nhà tu hành, thèm nhỏ rãi cái khoái thứ ba. Thèm quá thì chỉ còn cách lạy Phật, lạy Chúa đi một đường lén lút. Nôm na gọi là đi đêm. “Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma”. Rủi gặp con ma báo chí, bước đường tu dễ “nửa đường đi xuống” lắm à...

Những người sống độc thân là những người được hưởng đầy đủ ân huệ của Thượng Đế, nếu họ đừng dại dột đi tu hay lợi dụng cổng chùa, cổng nhà thờ để trốn lính ! Người chủ cũ của tôi, linh mục Nguyễn Quang Lãm khả kính, đã tỏ vẻ thương xót tôi khi tôi “tiếu ngạo giang hồ” làm những quả giã từ vợ con đi lang thang vĩa hè y hệt con chó đói : “Ai bảo mày lấy vợ, đi tu như tao có phải sướng không ?” Tôi hỏi : “Thưa cha, đi tu cần làm chủ cái nhà thờ. Cha lêu bêu không có nhà thờ, sướng ở cái khổ nào ?” Cha Lãm cười khanh khách : “Bố mày, mày xỏ ông nhé ! Nhà thờ là sự bằng an của tâm hồn, con ơi ! Con luôn luôn nghĩ tới cảnh thê tróc tử phục, con khổ suốt đời.” Tôi khoái quá, gạ gẫm : “Vậy cha giới thiệu con vào một chủng viện đi” Cha Lãm lắc đầu : “Nội cái vụ mày ăn tục, nói phét đã khó thành... cố đạo”. Tôi gãi gáy : “Thưa cha, cha cũng ăn tục nói phét ra rít”. Cha Lãm bợp yêu tôi một phát : “Bố mày, tao giờ là cha rồi ! Mày láo lếu, ai cũng trêu trọc, không người trị mày nên Thượng Đế sai vợ mày trị mày đó con ạ! Rán mà chịu kiếp đàn ông”.
 
Đờn bà là mẹ của đờn ông
Còn đờn ông lại là ông nội của đờn bà
Vậy thì theo lão ma đầu, mèo nào cắn mỉu nào?
 
Đờn bà là mẹ của đờn ông
Còn đờn ông lại là ông nội của đờn bà
Vậy thì theo lão ma đầu, mèo nào cắn mỉu nào?
Úy trời đất ơi!
Trong đầu tui có câu trả lời rồi, mà, kẹt cái, "người ấy" của tui đang lúi-húi kế bên!
Bớ Lão Tà! Cứu bồ, trả lời dùm cái! Ới ời....
 
Vậy thì theo lão ma đầu, mèo nào cắn mỉu nào?...


Úy trời đất ơi!
Trong đầu tui có câu trả lời rồi, mà, kẹt cái, "người ấy" của tui đang lúi-húi kế bên!
Bớ Lão Tà! Cứu bồ, trả lời dùm cái! Ới ời....

Âm dương giao hòa vạn vật tương sinh...âm dương là bổ xung cho nhau thì sinh ra cái mới
Âm dương xung khắc...tìm cách hủy diệt nhau thì sinh ra loạn

Do đó gia đình nào mà người vợ tìm cách đè đầu chồng,,( âm dương xung khắc) hoặc đã đè được đầu chồng thì gia đình đó...không thể có hạnh phúc , hoặc sung túc thật sự..
Ngược lại người vợ biết bổ xung các khuyết điểm của chồng...( âm dương giao hòa) thì dứt khoát gia đình đó sẽ có những thành công và hạnh phúc thực sự..

Mọi người đã thấy câu chuyện của đại gia Diệu Diền ( Thủy sản Cần Thơ) người chồng đang ra sức bổ xung các khuyết điểm của vợ do đó doanh ngiệp này đang từng bước phục hồi
Là do người vợ đã bịnh nặng, liệt giường ..không thể can thiệp vào...nên ông chồng mới làm việc và sửa sai cân bằng lại cho vợ được
Nhưng nếu bà ta vẫn mạnh khỏe ...thì còn lâu ông chồng mới can thiệp vào nổi ( vẫn vênh váo coi chồng như rác) ...và mọi tính toán của bà sẽ chỉ tiếp tục đưa đến phá sản và bà sẽ phải vào tù

Xét về cấu trúc
sự phát triển não bộ : phụ nữ bán cầu trái phát triển hơn đàn ông...nên họ rất nhiều miệng. nhiều tư duy trừu tượng ( ảo tưởng)

Ngược lại bán cầu phải của đàn ông phát triển to...nên họ nhiều tư duy sáng tạo nhưng lại ít miệng

Xét về
cấu trúc cơ thể dù không hề luyện tập đàn ông vẫn mạnh mẽ hơn..họ có thể nâng lên 1 sức nặng tương đương sức nặng cơ thể họ
Nhưng Người đàn bà chỉ có thể nâng lên sức nặng bằng nửa sức nặng cơ thể họ ( nhiều người còn làm không nổi)

Một số tôn giáo xếp loại phụ nữ thấp hơn đàn ông 1 bậc

1 Hòa Thượng giải thích với lão mỗ về lí do Phật giáo...không cho các ni cô được làm Thượng Tọa hoặc Hoà Thượng như sau :

Các Hòa Thượng tu sỹ ngoài cái tu tâm diệt dục mà còn phải ngiền ngẫm cách cứu độ chúng sinh

Người phụ nữ bản tánh bẩm sinh là...thu về cho mình...hoặc cho thân nhân của mình..
Do đó trên con đường tu trì nếu họ ngộ ra cách cứu độ thì cách cứu độ này chỉ cứu độ được bản thân họ
Hoặc nhiều lắm cũng chỉ cho thân nhân của họ..
Do đó cách cứu độ của phụ nữ không thể cho tất cả chúng sanh
Ngược lại bản tánh đàn ông là...cho đi..nên cách cứu độ của họ sẽ là cho tất cả mọi người


1 Linh mục đạo Thiên Chúa giải thích lí do không cho phụ nữ làm linh mục như sau :

Làm Linh Mục không phải là 1 quyền lợi...mà là làm 1 bổn phận: hy sinh đời mình cho các giáo dân

Hy sinh thì nhiều thiệt thòi lắm...do đó không được quyền bắt phụ nữ phải hy sinh..
Vì phụ nữ được Thiên Chúa dựng nên là để bổ xung các khuyết điểm của đàn ông và để....đẻ


Nhưng có 1 số phụ nữ ..do bán cầu trái to quá nên rất nhiều miệng và nhiều tư duy ảo tưởng và họ tập hợp nhau lại lập ra các phong trào đòi quyền được làm Linh Mục, vì do nhiều tư duy ảo tưởng nên họ tưởng Linh Mục là 1 quyền lợi
 
Last edited by a moderator:
Do đó 1 số tôn giáo xếp loại phụ nữ thấp hơn đàn ông 1 bậc

1 Hòa Thượng giải thích với lão mỗ về lí do phật giáo...không cho các ni cô được làm Thượng Tọa hoặc Hoà Thượng như sau :
Các Hòa Thượng tu sỹ ngoài cái tu tâm diệt dục mà còn phải ngiền ngẫm cách cứu độ chúng sinh
Người phụ nữ bản tánh bẩm sinh là...thu về cho mình...hoặc cho thân nhân của mình..
Do đó trên con đường tu trì nếu họ ngộ ra cách cứu độ thì cách cứu độ này chỉ cứu độ được bản thân họ
Hoặc nhiều lắm cũng chỉ cho thân nhân của họ..
Do đó cách cứu độ của phụ nữ không thể cho tất cả chúng sanh
Ngược lại bản tánh đàn ông là...cho đi..nên cách cứu độ của họ sẽ là cho tất cả mọi người


------

* Mây trắng thì có suy nghĩ vầy

- Thứ nhất : Đúng là bản tánh đàn ông khác đàn bà nên khi tu tập có khác nhau

- Thứ hai : Thời Đức Phật còn tại thế , Xã hội Ấn Độ lúc ấy người phụ nữ gần như là nô lệ . Đức Phật chấp nhận trong tăng đoàn của mình có những vị tỳ kheo ni đã là một tư tưởng tiến bộ lắm rồi nói chi tới bình đẳng giữa Nam và Nữ . Nói chi đến phong cho các Tỳ kheo ni làm Thượng Tọa .

* Nhưng đó là nói theo bề ngoài ( Hay nói cách khác là chìu theo xã hội thời ấy ) . còn thật sự thì không phải vậy . Bởi vì tư tưởng chủ đạo của Đạo Phật là Bình đẳng . Đức Phật đã từng dạy " Chúng sinh đều bình đẳng " . Có nghĩa là muôn loài đều bình đẳng huống chi là giữa Nam và Nữ .

@ Vì vậy , nên hiểu rằng : Nam - Nữ khi tu tập có khác nhau . Nhưng khi đã Giác Ngộ thì chẳng khác nhau . Khác nhau là ở chỗ có Giác Ngộ hay không mà thôi .

Cũng chính vì thế mà Kinh điển sau này mới bổ sung và viết đến những giai thoại đánh tan lập luận của những vị đệ tử của Đức Phật khi các Ngài cho rằng chỉ mang hình Nam thì mới có thể Đắc Đạo .

@ Hi ... Chỉ là vài dòng "Khiếu nại" cho vui . Mong các Tiền Bối đừng để bụng
 
Ngu mỗ có thiên hướng ngã về ý kiến của đạo sĩ Mây Trắng. Rõ là Đức Phật đã dạy "chúng sinh đều bình đẳng", con vật cũng giống con người thì đờn bà sao lại bị phân biệt đối xử khác đờn ông? Rõ là xã hội Ấn khi xưa trọng nam khinh nữ và các tôn giáo khác tìm cách trà trộn vào Phật giáo để phá hệ tư tưởng của Đức Phật nên mới sinh ra thế. Nếu theo gốc của đạo Phật thì nam hay nữ gì khi giác ngộ đều thành Phật. Đã là Phật thì Phật nào cũng như nhau. Tư tưởng đạo sĩ Mây Trắng rất cùng với quan điểm của Ngu mỗ.

Đờn ông hay đờn bà đều có ưu và khuyết tợ như âm và dương. Âm vốn được xem như là thuộc tính của Nhu nhưng thật sự lại bền bỉ. Dương vốn là biểu tượng của Cương nhưng thật sự bạo phát bạo tàn. Do đó nếu để ý sẽ thấy đờn bà chịu đựng giỏi hơn đờn ông nhưng lại thiếu sức càn lướt. Đàn ông mạnh mẽ nhưng lại thiếu sức bền. Nhu vốn thụ động, trầm lắng nên ít hao tổn nguyên khí . Chân lý nhà Phật cũng ít nhiều theo quan điểm lấy Tĩnh chế Động. Vì vậy ngày xưa đa số những bậc vĩ nhân đều do ảnh hưởng, giáo huấn của người Mẹ mà thành danh. Bây giờ thời mạt pháp, phụ nữ Cương nhiều hơn Nhu làm mất đi chân khí vốn là thuộc tính của họ làm cho xã hội đổi chiều. Vai trò người Mẹ dần dần mờ nhạt hơn xưa. Vì vậy giới trẻ bây giờ gần như có khuynh hướng đảo lộn. Con trai thì ẻo lả đồng bóng, con gái thì mạnh bạo thô tục. Phá vỡ luật tự nhiên thì e là không được tốt.
 
Chúng-sinh đều bình-đẳng!
Chúng-sinh đều bình-đẳng!

Tui cứ mãi lập lại. Rồi không tin lắm.

Bởi tui hiểu rõ tui hơn ai hết:
- Một tạo-vật bé nhỏ sinh ra hết sức nghèo hèn, mới vài tuần tuổi mà suýt nửa bị đàn kiến giết chết, nếu cha mẹ tui đang ở dưới ruộng lúa không nghe được tiếng khóc của tui mà chạy lên...
- Cha mẹ nghèo khó, lớn lên bằng tình thương và rau cháo...
- Toàn tuổi thơ chỉ được 9 năm thanh-bình, rồi đến tuổi bị cuốn vào cuộc chiến vô-nghĩa, không đáng có...
- Tuổi thanh-niên luôn cận-kề với hiểm-nguy. Bất cứ một sai lầm nhỏ, hay vận may không đứng về phía mình là phải trả giá đắt. Rất đắt. Đắt bằng sinh mạng...
- Tù tội, ngược-đãi, không ra con người...
- Ra đi tìm cái sống trong cái chết...
- Rồi tha-hương...

Rồi sao?

Bên kia trời Âu. Gia-đình hoàng-gia Anh, ngoài cái tốt, vẫn không tránh khỏi hết người nầy đến người kia làm biết bao nhiêu chuyện càn dỡ. Rồi sao? Họ vẫn ngồi trên đầu thiên-hạ chứ sao?

Khắp nơi trên địa-cầu, vẫn còn biết bao nô-lệ: nô-lệ lao-động, nô-lệ tình-dục... Rồi sao? Chuyện không mới. Từ lúc loài người có sử, sử truyền-khẩu hay sử ghi chép, là đã có hạng người sống dưới đế giày của người khác nầy rồi!

Vậy thì sao?
Thì mọi người đều bình-đẳng chứ sao?

Chỉ có hơi khác chút: Người nầy được bình-đẳng hơn người kia!

Mấy bác thấy tui có lẩn-thẩn quá không?
 
Back
Top