Hoa thơm, hái cả cụm!

Hôm trước con nghe một thành viên agriviet nói với con là bác Thuy-Canh '' ĐANG CHỜ ''
Con mới hỏi lại là :

- Bác ấy chờ tôi ?

- Mà tôi có gì để bác ấy chờ ?

-Chắc nhằm !

+++++++++++++

'' Bạn cứ ''dụ dỗ'' lão ấy rồi có ngày được uống rượu ngoại . Bữa trước lão ấy uống 1 ly chứ chẳng rót cho tôi giọt nào ''
Bạn ungnguyen,
Vậy là bạn chấp-thuận để tui yên. Cám ơn bạn thật là nhiều!
Chúng ta sẽ không gặp trên diễn-đàn nầy nữa. Bạn đi đường bạn, thênh-thang quá mà! Tui không đóng góp gì cho Agriviet, chỉ xin bạn cho tui bù-khú vui chơi, thư-giản trong góc nầy, bạn nhé!
Chào bạn.
 
Bạn ungnguyen,
Vậy là bạn chấp-thuận để tui yên. Cám ơn bạn thật là nhiều!
Chúng ta sẽ không gặp trên diễn-đàn nầy nữa. Bạn đi đường bạn, thênh-thang quá mà! Tui không đóng góp gì cho Agriviet, chỉ xin bạn cho tui bù-khú vui chơi, thư-giản trong góc nầy, bạn nhé!
Chào bạn.
Con yêu bác nhất trên đời !
:):):D:D;)
 
Bác nói phải !

Khi tui ở trong bịnh viện cũng trò chuyện và động viên mọi người rất nhiều . Họ lắng nghe nhưng mà ... đa phần tui đọc được sự lo âu và thất vọng trong họ . Chỉ có một số rất ít là tinh thần vững vàng .



- Người vợ của câu chuyện phải gọi là cực kỳ hiếm .

- MT hiểu thông điệp mang tính nhân văn mà đoạn kết này muốn gửi gắm .
Biết nói thế nào nhỉ ? MT e là có nhiều người chồng không nhất trí với ý kiến trên . Kể Lão nghe :

MT có một người bạn làm chung . Anh ta rất hiền lành . Ngoài giờ làm thì về với vợ con chẳng la cà , đàn đúm đâu cả . Hai vợ chồng có được một trai , một gái . Tiền tích cóp + bố mẹ cho thêm nên sắm được một căn nhà riêng . Cả gia đình sống thật là hạnh phúc .

Sau đó , Xí nghiệp tinh giản biên chế . MT và anh bạn đều nghỉ việc tìm nơi khác làm .

Bẵng đi một thời gian ... Gặp lại , anh ta già đi thấy rõ . Hỏi chuyện mới hay rằng 2 vợ chồng đã ly dị giờ mỗi người nuôi một con .

MT có phần ngạc nhiên . Hỏi lý do ? Anh ta chỉ đáp cụt lủn : " Có dòng máu của ... Phan Kim Liên " .

Bây giờ tui với "8" cái "Dòng máu... Phan Kim Liên"! Hì hì, ngày xưa Võ Tòng đi một chiêu "đả hổ", còn bây giờ thì làm được gì? Lão Mây Trắng tính sao mấy vụ nầy:

Lam Pham
10:03 AM (1 hour ago)
cleardot.gif


to
cleardot.gif

Nhìn phụ nữ qua kinh nghiệm văn chương.

zIPYIPt-xXD82uD5rsqCZmQmIGrgEcyN0cZ19LmaYZeo066dVgrMsO-jWH9JlFhfv4Dr1-iz8UuQELydkuAs8jcKIZKhN7fJYJtSe2_wWv7A_By6om7jxkCAZclIavm8qhCoPyO9o_xhIMs=s0-d-e1-ft

Rau răm ngắt ngọn lại trồng
Em thương anh lắm sợ lòng chị ghen.
Anh về bảo chị đừng ghen,
Để em thấp thoáng ánh đèn cho vui.
Dễ thương biết chừng nào !
quF2z3PKYvoqMtOazGKxhjJcqnWcah0L9YpKAA1TFnJN4Mk85JIYCN84Thn79xrUw6LmjTNXuDegNbfsHwBQ5zv5oslMKXZUBFGbtiBrsXodT2LV6LZ61cE57exkqUg4jQoPRdHLKKBS964=s0-d-e1-ft

Thế gian ba sự không chừa,
Rượu nồng, dê béo, gái vừa đương tơ.
HIsvkyurXJQ6_Ht_gUuVhVsnjbL0qcEVdYED_VZm5izokBoD3CKr1EOvxDuuFxcChkWvE1hzjibJCgA1RrSb2-yWCr1G4sh-7GtJAbm8d0h2EREMpzBrv5KzELORFqV0tr4aMG4WcALw_gk=s0-d-e1-ft

Hỡi anh đi đường cái quan,
Dừng chân đứng lại em than vài lời.
Đi đâu vội thế anh ơi,
Công việc đã có chị tôi ở nhà.
vHoQ3YufPDpFbxgXLvauvlgLhPCwCZ5rFnigfqFrI9SUTPRj9-QvJaQihIEnm00U58YgOywD5w0_ThO-5uOmgb66oxea2zwcg6Pgbz1U1iHqwV_3IzsvFFTCT0qhxZJg88ot_taT36PggHY=s0-d-e1-ft

Gặp anh em cũng muốn chào,
Sợ rằng chị cả dắt dao trong người.
LD-D_ZnEisYhrUDnOrTYGBkCxKmb68SAtOcyarAwwKvBlMAXprKsXLsK9H_cxT0Av7Cl5Iz4d4LGuf2jB8xv0-02QkHuiX4Za3i7FW62FIg3vw06RnyFp0sF7mQJ83IGbCTk3bQdXUPFCMg=s0-d-e1-ft

Chẳng thà chịu lạnh nằm không,
Còn hơn có vợ lẹm cằm, răng hô.
Người mà phinh phính mặt mo,
Chân đi chữ bát, có cho chẳng thèm
98QaeZoXtomxEeaQ0IY65KYVFCMbXzS671ol853f0q-xEj_FnBFP8rRFvDdJwpX3QotPzfKiMpmHKwQH2YXkJg4I-5f1QGwmG8E3EXeuEKsLjgVy2zdkyKtegot7PP2U_Hyj_xpjgUglLqA=s0-d-e1-ft

Người mà con mắt lá răm,
Chân mày lá liễu đáng trăm quan tiền.
yA3dGR6CC88uS9SkXl_Z8dGPumENNxF7JKmrEXI7EgkJWvE-VaH2RC85EFzSziKGsqHBGS900bT2s6zs7ThiXgZ_7ecPgNREL9Nqi6YjcbgmxgxpxhtR7-SE-_fk9yrwB3p1uDfpFY6HneM=s0-d-e1-ft

Mặt má miếng bầu, nhìn lâu muốn chửi
Mặt chữ điền, tiền rưỡi cũng mua.
QU2deDiqW6MZegtrJ6dxNt0UFSRw9sJFdiLHrv3pnf8qXoxXLiK-PfKakO3ceRiq3hrWhULdz8fP_vZu3BZD0g1W4ZznUVW80i9wb1qP9Kst-dEtPg_jH2etcFbxiugzCSm5gsMa6JVUbZg=s0-d-e1-ft

Người mà đáy thắt lưng ong,
Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con
Những người béo trục béo tròn,
Ăn vụng như chớp, cấu con cả ngày.
nBrw8YPY1nTdafKp620-2cWJ4DktSn9Hpsk__z8Uoh40BtaB3s3FApAFrdX1f-MBJ7T64HNllp0JehxTvLrpsA3020lNHoJtEGsLhxVU8LVluINZEB-iPNVIy2LfxkQT0yHVCbVnuPcrlQU=s0-d-e1-ft
 
Trai Nhâm Đinh Quý thì tài
Gái Nhâm Đinh Quý phải hai lần đò.
LxLI4dIckIeLhr1GDhhc1qUuTEA8EEuD3ZFfTKKBiyYCaAAoUVxr3Z2nHlXUPIf5BUosh1Pmr7yRNec6fsvZP2Fd8JZgHxYpvZqNA0X4FMVi5D8Z8nsHUMIrdFeVSIjbpTDDYN_cOKRMtDI=s0-d-e1-ft

Sông bao nhiêu nước cũng vừa,
Trai bao nhiêu vợ cũng chưa vừa lòng
U5dN7uP92WZw5owdI-E4n-f8Dz7bG96C5vlEaPykTJK6x2ivP6D4s2VddWaeJYyERgy-QtCnWxDLDDWDUyWqF87ef2k4UJTCvuCQIsq9_uijOnq4-vjthqg6kqUqTGp26h2U4udTRQzhKuU=s0-d-e1-ft

Hoặc :
Trong nhà có sẵn yến ngâm,
Lại còn muốn những nhung sâm nước ngoài.
zWAZQ-zGXr2TzhkZFDUAaJX08P3EzcYJjdfD_EhbLQEX8PAGkYUvEqmt9E7q0NgndYhEUCB1X9KgmBLGmWaHgjP0BqEMIICOIqI0Pc0OhZEz6kIo9C3eWUu63aEqYh7eDrYMntWSBm0Bo0k=s0-d-e1-ft

Con quạ bay xa, bay qua vườn hoa kêu chua chát,
Con nhạn đậu lầu vàng nghỉ mát kêu sương
Nhạn kêu tiếng nhạn đau thương,
Đêm nằm nhớ vợ, ngày thường nhớ em.
W7mzK9d9JBH8w7To1QTN3RX-avPtpvskreJDdvT81R0GyzjSOP5NalkuHfO-JqGt-6e474KD-fRvj4_I6sfAmvZ1MpxW7O-xwHeOI0IT3ne8AscOWXZp4cwDPaBa1C4qvgR_qgpjUTdi4vE=s0-d-e1-ft

Ai xui ai khiến bất nhơnTui thấy vợ bạn tui thương hơn vợ nhà.
dFuRhbX97SDXVUqO-Cxt8G5rvvqHR3k3_cQIsxPWC6GWHEEAseejogcEaMA5M-XUIW9iuzOAG6KuD_T9hjS885F3E6s-rLQ-NTJkKAgNFe48P8ceu2vAVzfCgpbb2FppAJyHZOSkj_BYwnU=s0-d-e1-ft

Buồn tình chẳng muốn nói cười,
Bởi thương vợ người không được thì thôi.
ja1W3hGoT8_o7xzMIsH7jfoM7a_yE0J3g8ayuXNUqfOEUshFbbHeSLQYvSnuzEcxuQzXZrUHFxinpSqh5pMv30w7OwjIJdUg9Lt2etFzeVmfv-TPkUN0Fg5nZVmh4dHfGrUzHtHr1pFnThE=s0-d-e1-ft

Dao phay kề cổ, máu đổ không màng
Chết tôi, tôi chịu, buông nàng không buông.
RQljCoUhTdV93cx0yuPSpQyQ9MujbmCVeVpc_RQY7GjzGG4zhX1BS0oP-Gbfu9fPp6QLvMtpJmDyQp8NdUEsmCV6F9A0O9W3BvN4BQiNg1XcrevoKzMqkdq_XqoED4us6taUWJvB07pCuOY=s0-d-e1-ft

Đàn ông năm bảy lá gan,
Lá ở cùng vợ, lá toan cùng người.
R57b8M0TBwwH3DMlS0Ku8iEOUus1nDkZQTNu9uVdQBKSjHidDjiODsyP_eG3xGboLW1l1sDsqNU7CU46V_8bj1h_ZbVQqRCRtyZvBqnRCjlYBPdexot322qxMSNDQkl7K7QZ62zYKLlAGYc=s0-d-e1-ft

Hai tay cầm hai quả hồng,
Quả chát phần chồng, quả ngọt phần trai.
Đêm nằm vuốt bụng thở dài,
Thương chồng thì ít thương trai thì nhiều.
Một đêm quân tử nằm kề,
Còn hơn thằng ngốc vỗ về quanh năm.
Hay :
Một ngày dựa mạn thuyền rồng
Còn hơn chín tháng nằm trong thuyền chài
1fa69ofl-jpjVRFH33-iqyW0lE1YuS4p8hkPPjbgn8boJslXsXNFrFs2lR6QiCR5VMDcmvF81eIbHVAeh6vHoqHrpgYsH1yHz-NZaPnk1OxcoFOyboJysTDTQso_uV7ug1vamskX_ozt50c=s0-d-e1-ft

Có chồng càng dễ chơi ngang,
Đẻ ra con thiếp, con chàng, con ai ?
Con tôi đi kiếm về đây,
Có cho nó gọi bằng thầy thì cho.
QlqIW7O6sRzhsjgZJsdNXUiWp_dgerCfsZfSUMSKBTkvmWZSRWXvYwwo49KIm5sOC2pWQTJjbaBFIc9_idzFRrrgaOtDxMOaH_eWBUV-Dd0xphbdAxOU3sCn627_0Nn4sBXkvyc3teZD8gs=s0-d-e1-ft

Lẳng lơ cũng chẳng có mòn,
Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ.

Em đây là gái năm con,
Chồng em rộng lượng, em còn chơi Xuân.
Đêm qua để cửa chờ chồng
Đêm nay để cửa chờ ông láng giềng.
***

Em thương anh lắm sợ lòng chị ghen.
Anh về bảo chị đừng ghen,
Để em thấp thoáng ánh đèn cho vui.
 
Trời ơi!
Tại sao ungnguyen không mở một Topic khác, khỏi xen vào đây một cách vô duyên làm gì? Đi chỗ khác chơi đi em Quái-thai?
Thưa,
Thử thêm một vài bài nữa, nếu ungnguyen "vũ như cẩn", thì tui sẽ "chẩu" cho tiện.
Mời hai Lão xem đoạn đầu:

AIbEiAIAAABDCK24nZrOqLikHyILdmNhcmRfcGhvdG8qKDZlMWFmNzI4ZWRlZWNiNTAwM2RlMGFmOGYyYTM3MWM0NzdjMDM3NmIwAT5UtwgQKMiRgUR0ExHfJei4iK5i

Lam Pham
6:27 AM (6 hours ago)
cleardot.gif


to
cleardot.gif

Chẳng ai cho kô ai cái gì cả



Cạm bẫy xinh đẹp

Một truyện rùng rợn, thú vị xảy ra ở bên Trung Quốc, với kết cuộc bất ngờ.

Trong quán bar lạnh tanh. Sau khi ngồi xuống ghế, người đàn bà ngẩng đầu nhìn quanh một lượt. Đúng lúc ấy, ánh mắt của nàng và ánh mắt của Cao Đắc Thắng không hẹn mà gặp nhau. Giữa lúc Cao Đắc Thắng sắp phải rút lui vì ánh mắt của nàng chiếu tướng, thì nàng lại đột nhiên cười. Một nụ cười đôi chút phiêu lãng.

Cao Đắc Thắng như được khuyến khích. Chàng không chút do dự đứng phắt dậy, tay cầm cốc, bước thẳng đến trước mặt nàng, nói:

- Nếu không phản đối, tôi có thể ngồi xuống cùng chị nói chuyện không?

- Muốn bao tôi chăng? - Đối phương tung ra một câu hỏi bất ngờ làm Cao Đắc Thắng bỗng bối rối.

- Hay là thích qua một dem?

Cao Đắc Thắng cứng họng, lúng túng như gà mắc tóc.

- Tôi là Lâm Đạt! - Đối phương đột nhiên mau lẹ chuyển làn, chốc lát đã giải vây cho chàng.

- Tôi là Cao Đắc Thắng! - Tim của Cao Đắc Thắng đập bình thường trở lại

- Kết bạn lung tung với người khác giới ở nơi tứ chiếng, lẽ nào đàn ông không sợ nguy hiểm sao? Đàn bà nguy hiểm lắm đấy!

Nàng hỏi một câu làm cho Cao Đắc Thắng cảm thấy khó hiểu vô cùng.

- Nguy hiểm! Tại sao lại nguy hiểm? Không! Trái ngược một trăm phần trăm, chỉ có ở bên cạnh đàn bà, những người đàn ông mới có cảm giác an toàn thật sự. Nếu bàn về nguy hiểm tôi lại cảm thấy rằng đàn ông còn nguy hiểm hơn đàn bà! Lâm Đạt tình tứ nhìn chàng.

Đến lúc này, Cao Đắc Thắng mới ý thức được mình đã quá lời, vội vàng lái sang chuyện khác:

- “Chị không định uống chút gì sao? Ở đây tôi rất quen, tôi gọi cho chị!”

- Một cốc rượu vang đá! Cảm ơn! - Lâm Đạt mỉm cười nhìn chàng.Cao Đắc Thắng nghĩ bụng, đêm nay rõ ràng lại là một đêm khó quên. Lát sau, họ vừa uống vừa nói chuyện, tỏ ra rất tâm đầu ý hợp.

Bất giác, Cao Đắc Thắng nhẹ nhàng cầm tay nàng hỏi:

- “Nếu không phật ý, có thể nói c ho tôi hay bàn tay nhỏ xinh xắn này dùng để cầm cái gì nào?”.

- Dao! - Nàng nói cộc lốc.

- Chị là bác sĩ ngoại khoa ư? - Cao Đắc Thắng ngạc nhiên.

- Nếu nói rõ hơn thì đã từng là một bác sĩ ngoại khoa! Còn nay lại là một người phụ nữ chủ gia đình một trăm phần trăm! Sao, anh không tin à?

- Xin lỗi! Trong ấn tượng của tôi, bác sĩ ngoại khoa đều là những động vật máu lạnh. Mà chị …

- Lẽ nào tôi lại không máu lạnh ư?

- Không! Không! Trông chị dịu hiền làm sao, hơn nữa còn rất phong lưu thanh nhã nữa...

- Anh đã tưởng tượng tôi là một người hoàn mỹ như thế ư? …

- Đúng thế! Từ khi chị vừa bước chân vào cửa, tôi đã bị chị làm cho mê muội, hoàn toàn bị mê muội! - Cao Đắc Thắng đắm đuối nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.

- Nhưng, tôi đã kết hôn rồi...

- Nói thật lòng, tôi thích những người đàn bà thành thục. Chỉ có đứng trước người đàn bà thành thục tôi mới cảm thấy mình là một người đàn ông ra trò.

Người đàn bà áo đen khanh khách cười, má ửng hồng.

Giữa lúc tay Cao Đắc Thắng muốn đưa ra một lần nữa, thì nàng đột nhiên đứng bật dậy, nói: "Xin lỗi! Muộn quá rồi! Tôi nghĩ tôi nên ra về!". Nói xong, nàng quay người lướt đi như bay.

Cao Đắc Thắng bỗng như ngây như dại. Chàng cảm thấy đau khổ quá, thậm chí còn có một cảm giác bị lừa dối, bị bỡn cợt. Chính giữa lúc Cao Đắc Thắng bải hoải tâm hồn, ngồi ủ dột, thì Lâm Đạt lại bất ngờ quay lại. Nàng nói: "Sao? Anh không muốn cùng đi với tôi à?".

Lát sau, hai người cùng ra khỏi cửa hàng...

- Nếu chàng không ngại gì, em mời chàng đến nhà em coi thử!

- Thật thế ư? - Cao Đắc Thắng hơi do dự.

Lâm Đạt cười, nói: "Đừng lo! Chồng em, anh ấy thường không ở nhà!".

- Thế à? - Cao Đắc Thắng nghe vậy mới yên tâm.

- Nhưng trước khi lên xe, em có một điều kiện! - Nàng nói.

- Điều kiện gì nào?

- Trước khi tới nhà, em phải bịt kín hai mắt anh lại!

- Tại sao phải làm như vậy? - Cao Đắc Thắng ngạc nhiên, hỏi.

- Bởi vì, chồng em là một người có địa vị cao. Em không muốn do một sơ suất nhất thời của mình, mà đem lại bất cứ một phiền phức không đáng có nào.

- Em sợ sau khi biết nhà của em, biết đâu một lúc nào đó anh lại mò đến tìm em? - Cao Đắc Thắng có vẻ giận dỗi, nói.

- Em đâu có nói anh đúng là loại người ấy! Song, một người ở vào bối cảnh gia đình như vậy, thì biện pháp đề phòng nhất định là không thể thiếu, nếu không, cuối cùng người bất hạnh chỉ có thể là một mình em! - Lâm Đạt nhẫn nại giải thích.

- Sao không thuê phòng ở khách sạn chẳng hạn.

- Không được! Em thường cùng chồng em xuất đầu lộ diện ở những nơi công cộng, cho nên số người biết em rất nhiều, nếu bị họ phát hiện ra, thì em sẽ gay to!

Cao Đắc Thắng vẫn còn do dự.

- Anh Cao! Xin cứ tin vào em! Em làm như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nói thật nhé, tối nay, em cũng như anh, cũng muốn có một người ở bên cạnh, nếu không thì vừa rồi em đã chẳng quay lại tìm anh nữa. Em biết, em làm như vậy là rất ngốc, rất manh động, biết đâu chẳng đem lại nguy hiểm chơi lửa đốt mình. Song, em đã hết cách khống chế được mình...

Vừa nói, Lâm Đạt bất giác nắm lấy tay chàng, nước mắt ngân ngấn. Cao Đắc Thắng cảm động vô cùng trước câu nói của Lâm Đạt. Chàng đột nhiên ôm nàng vào lòng: "Anh nguyện hy sinh tất cả vì em!".

Như thế là Cao Đắc Thắng đã lên xe của Lâm Đạt.

Sau khi xuống xe, Lâm Đạt vẫn chưa tháo tấm vải đen che mắt Đắc Thắng, mà cứ dắt tay chàng đi chầm chậm trên con đường nhỏ trải đầy đá quạ. Bốn bề im lặng. Trong gió lạnh thoang thoảng mùi hoa thơm. Cao Đắc Thắng đoán đây là vườn hoa của nhà Lâm Đạt, xem ra nàng đâu có lừa dối mình.

Lát sau, nàng dẫn chàng leo lên mấy bậc thềm, sau khi qua cổng lớn, lại đi dọc một hành lang dài, mãi sau mới dừng lại.

- Bây giờ anh có thể mở to mắt rồi! - Lâm Đạt tháo mảnh vải đen che mắt cho chàng, tủm tỉm cười, nói.

Cao Đắc Thắng dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra mình đã ở trong một phòng ngủ xinh xắn.

Cao Đắc Thắng lớ ngớ không biết làm gì, cứ đứng trơ ra đó. Đột nhiên, từ phía sau Lâm Đạt đã ôm chặt chàng, mặt áp sát vào tấm lưng rộng của chàng, nũng nịu:

- Bây giờ, chẳng có ai đến quấy rầy chúng ta được nữa!
 
@ Sống vui , sống khỏe lão ui !

Đâu nhất thiết phải căng đến vậy !
-----------
Có chồng càng dễ chơi ngang,
Đẻ ra con thiếp, con chàng, con ai ?
Con tôi đi kiếm về đây,
Có cho nó gọi bằng thầy thì cho.
QlqIW7O6sRzhsjgZJsdNXUiWp_dgerCfsZfSUMSKBTkvmWZSRWXvYwwo49KIm5sOC2pWQTJjbaBFIc9_idzFRrrgaOtDxMOaH_eWBUV-Dd0xphbdAxOU3sCn627_0Nn4sBXkvyc3teZD8gs=s0-d-e1-ft

Lẳng lơ cũng chẳng có mòn,
Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ.

Lão thấy không ? Với trường hợp này mà áp dụng cái câu kết : " Bất luận vợ bạn có làm sao đi nữa thì đừng ghét bỏ họ , hãy quan tâm họ nhiều hơn " nhiều người sẽ chẳng nhất trí đâu .
----------------
Mặt má miếng bầu, nhìn lâu muốn chửi
Mặt chữ điền, tiền rưỡi cũng mua.
QU2deDiqW6MZegtrJ6dxNt0UFSRw9sJFdiLHrv3pnf8qXoxXLiK-PfKakO3ceRiq3hrWhULdz8fP_vZu3BZD0g1W4ZznUVW80i9wb1qP9Kst-dEtPg_jH2etcFbxiugzCSm5gsMa6JVUbZg=s0-d-e1-ft

Chỗ này làm tui phân vân quá ! Cô bé ngày xưa ... cũng mặt má bầu . Vậy là hồi xưa tui thương nhầm sao Lão Ma Đầu ?
--------------
Những cái khác thì MT hổng rành nên không dám " múa rìu qua mắt thợ .Lão phải chờ Lão Tà thôi .
 
Anh chàng Cao Đắc Thắng, sắp sửa "Đêm Xuân một giấc Dương Đài"! Hì hì, mời Lão Mây Trắng xem tiếp Phim:
. . . . .

Cao Đắc Thắng quay người lại, nâng mặt nàng lên, hôn thắm thiết. Người đàn bà bất giác thở dài, toàn thân mềm mại, rung động. Tiếp đó, nàng khẽ khàng cởi áo quần cho Cao Đắc Thắng, từng chiếc một, rất thứ tự ngăn nắp. Thân thể Cao Đắc Thắng vô cùng tráng kiện, do thường xuyên vận động thể thao. Lâm Đạt đứng ngây ra nhìn Cao Đắc Thắng đang trần như nhộng.

- Trẻ trung tuyệt vời! - Nàng nói. Bây giờ, tay nàng bắt đầu khẽ khàng vuốt ve cơ thể Cao Đắc Thắng, di chuyển chậm chạp từng điểm một, từng tấc một, rất chi tỷ mẩn, vô cùng thận trọng, không sót một tí nào. Cao Đắc Thắng cảm thấy thần thái của nàng như đang kiểm tra tật bệnh cho bệnh nhân. Chàng đoán rằng đó là thói quen nghề nghiệp trước đây của nàng để lại.

Cuối cùng, tay nàng dừng lại bên cạnh đoạn xương sống ở thắt lưng, ngẩng đầu nói:

- Lưng anh chắc nịch. Em mê lắm!

Sau một trận mây mưa, người đàn bà tỏ ra khoan khoái như cá gặp nước,
nói:

- Anh thật tuyệt vời! Còn tuyệt vời hơn em tưởng tượng nhiều!

- Đây còn chưa phải là trạng thái tuyệt nhất của anh đâu! Không tin hãy
thử lại lần nữa xem! - Cao Đắc Thắng đắc ý, nói.

- Không được! Hãy nghỉ một lát đã! Anh muốn uống chút gì không? - Nàng
nói.

- Tùy em ! - Chàng đáp.
@ Sống vui , sống khỏe lão ui !

Đâu nhất thiết phải căng đến vậy !
-----------


Lão thấy không ? Với trường hợp này mà áp dụng cái câu kết : " Bất luận vợ bạn có làm sao đi nữa thì đừng ghét bỏ họ , hãy quan tâm họ nhiều hơn " nhiều người sẽ chẳng nhất trí đâu .
----------------


Chỗ này làm tui phân vân quá ! Cô bé ngày xưa ... cũng mặt má bầu . Vậy là hồi xưa tui thương nhầm sao Lão Ma Đầu ?
--------------
Những cái khác thì MT hổng rành nên không dám " múa rìu qua mắt thợ .Lão phải chờ Lão Tà thôi .

ungnguyen
Bài viết:
218
Đã được thích:
119
AGRICOIN
4.069 å
Thuy-canh đã viết:
Bạn ungnguyen,
Vậy là bạn chấp-thuận để tui yên. Cám ơn bạn thật là nhiều!
Chúng ta sẽ không gặp trên diễn-đàn nầy nữa. Bạn đi đường bạn, thênh-thang quá mà! Tui không đóng góp gì cho Agriviet, chỉ xin bạn cho tui bù-khú vui chơi, thư-giản trong góc nầy, bạn nhé!
Chào bạn.
Con yêu bác nhất trên đời !
:):):D:D;)
Bác Mây Trắng, con người nầy miệng nói "Con yêu bác nhất trên đời" rồi liên-tục gởi vô hộp thư của tui những lời mấy dạy. Nó có 2 mặt rõ ràng. Một mặt thuyết-pháp từ-bi... mặt kia là cái mặt của một Quái-thai gớm-giếc!
Chúng ta xem Phim tiếp...
....

Lát sau, từ ngoài cửa, nàng bưng vào hai ly nước cam, hai người cầm cốc trên tay, lặng lẽ uống. Bỗng nhiên Cao Đắc Thắng cảm thấy có cái gì không bình thường. Đầu tiên óc choáng váng, trời đất quay cuồng, sau đó bèn bất tỉnh nhân sự ngã gục trên sàn nhà.

Người đàn bà cười lên một nụ cười quỉ quái, vẻ mặt thần bí ranh ma…Khi tỉnh lại, Cao Đắc Thắng vội vàng kiểm tra xem mình có mất cái gì không. Song, những thứ quý giá đều còn cả! Chàng khó nhọc cố nhổm lên. Bỗng nhiên cảm thấy một trận đau điếng khó mà chịu được từ lưng truyền lên. Cao Đắc Thắng vội lấy tay sờ ra sau lưng. Đến lúc ấy chàng mới cảm giác thấy trên cơ thể có nhiều vết thương, mà hình như đã được khâu chỉ. Trái tim của Cao Đắc Thắng bỗng tựa hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, suýt nữa chàng kinh hoàng thét lên.

Mấy giờ sau, Cao Đắc Thắng đã có mặt ở trong phòng hội chẩn của bệnh viện. Sau khi đã tiến hành kiểm tra xong cơ thể chàng, bác sĩ cơ hồ vô cùng kinh ngạc:

- Thiếu một quả thận! - Bác sĩ nói.

- Một quả thận? - Cao Đắc Thắng tối tăm mặt mũi, toàn thân suýt đổ gục xuống đất.

- Ngành cảnh sát nói rằng hiện ở ta đang có một tổ chức tội phạm chủ yếu đánh cắp các bộ phận trong cơ thể con người. Sau đó chúng bán cho những bệnh nhân có nhu cầu cấy ghép thể tạng. Cảnh sát đang ra lệnh truy nã một thủ phạm trong số bọn chúng. Đó là một nữ bác sĩ ngoại khoa, có biệt hiệu là "nữ sát thủ", tuổi khoảng trên ba mươi. Nghe nói, ả rất xinh đẹp, khéo léo mồi chài đàn ông...

Nghe bác sĩ nói vậy, Cao Đắc Thắng im lặng không nói được một lời nào. Bác sĩ ngắm nhìn chàng, an ủi.

- Thật ra, anh cũng không nên quá đau buồn. Ít nhất trong cơ thể anh vẫn còn lại một quả thận nữa. Nếu lúc đầu cái mà ả nhắm vào không phải là quả thận, mà là quả tim của anh, thì kết cục sẽ không còn cảnh tượng như thế này nữa.

- Thưa bác sĩ, bác sĩ có thể nói cho tôi biết, một quả thận giá bao nhiêu tiền không?

- 80.000 nhân dân tệ! bằng 13.000 USD

Cao Đắc Thắng bỗng đờ đẫn, đổ oặt người xuống ghế.
 
Hì hì, Lão đồng ý cô nàng nói chuyện ngọt như mía lùi, vậy mà "gặm" hết 1 trái thận của anh chàng hảo ngọt! Cô nầy có 2 mặt... đến lúc anh chàng nầy bật ngữa "thấy" được cái mặt Quái-thai kia, thì hởi ôi!
Nói gì thì nói, tui vẫn thấy cô nàng vẫn còn sót một chút lương-tâm!
Thân.
 
Phim sao không có nhân vật phản diện ?
Bác nói là bác yêu agriviet , vậy hỏi bác , bác yêu agriviet nhiều hơn hay rau sạch nhiều hơn ?

Vì sao mà cháu trở thành quái thai gớm ? Vì cháu là chung quì diệt ma , cháu chuyên đánh ma trừ bạo an dân . Hơn 1 năm đánh ma và nó vẫn chưa chết ...rồi cháu tự hỏi tại vì sao nó không chết ...vì nó ở trong tâm ( ma ở trong tâm )...đúng là ma trong tâm không thể diệt . Bây giờ danh dự , lòng tự trọng , uy tín của cháu đã không còn , vì thế cháu không còn gì để mất nên chiến đấu đến cùng .
NẾU được trả lại uy tín , danh tự và lòng tự trọng đã mất thì cháu sẽ xem bác là ân nhân . Cháu sẽ nghe theo lời bác .
Thân !
Tui nói cho bạn biết! Tui yêu Rau Sạch hơn! Bởi ở đó, người ta đuổi bạn đi như đuổi một tên "Ngáo Đá"!
Hởi cái Quái-thai!
 
Tui đầu hàng cái "Quái-thai ungnguyen" nầy rồi!
Thôi được! Hôm nào đẹp trời, tui sẽ "tự ký giấy phép" cho tui nghỉ một thời-gian.
Cái nick có đăng 1 bài và vẫn vào xem bình thường - lý gì mà nói cháu bị đuổi như ngáo đá chứ ?
Thân !
Bạn thử giở trò công-kích vô lý bất cứ một thành-viên khác thì bạn sẽ biết thân ngay!
Tui chờ cái "Quái-thai ungnguyen "đi trước! Cái đã!
 
@ Chùng quá không tốt . Căng quá không tốt .

- MT có đôi lời nếu có trái ý thì mong Lão bỏ qua đừng giận .

Khucthuydu thật chính xác khi đặt tên khu vực này là chuyện trò linh tinh . Có lẽ không thể dùng từ nào khác phù hợp hơn .

"Thượng vàng , hạ cám" . Trên Trời , dưới đất đều có thể là đề tài để Tán gẫu .
Đã là chuyện linh tinh thì những việc "linh tinh" cũng là điều tất yếu sẽ xảy ra . Cái quan trọng là mình tìm được nguồn vui nơi những người đồng cảm và gác qua một bên những lụy phiền ( Mà đa số những lụy phiền này là do ... mình quá lưu tâm đến chúng ).

- Dạo này MT cũng có phần mệt mỏi . Chắc phải đi nghỉ dưỡng một thời gian .
 
Last edited:
HÌNH ẢNH avatar của bác thuy-canh bị phát tán khắp nước việt nam . Có trong hơn 100 máy .
Xinh lắm .
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Cái Quái-thai lại đòi tui phải gở bỏ cái Avatar của tui? Hả? Hả? Cái đồ mất dạy!
Nó làm như vậy, mà Ban Quản-Trị bó tay? Tui muốn tháo gở cái Avatar của tui, là tự tui làm. Nhưng một thành-viên khác bắt tui phải làm như vậy là thế nào?
Chỉ có Quái-thai ungnguyen mới có động-thái nầy!

@ Chùng quá không tốt . Căng quá không tốt .

- MT có đôi lời nếu có trái ý thì mong Lão bỏ qua đừng giận .

Khucthuydu thật chính xác khi đặt tên khu vực này là chuyện trò linh tinh . Có lẽ không thể dùng từ nào khác phù hợp hơn .

"Thượng vàng , hạ cám" . Trên Trời , dưới đất đều có thể là đề tài để Tán gẫu .
Đã là chuyện linh tinh thì những việc "linh tinh" cũng là điều tất yếu sẽ xảy ra . Cái quan trọng là mình tìm được nguồn vui nơi những người đồng cảm và gác qua một bên những lụy phiền ( Mà đa số những lụy phiền này là do ... mình quá lưu tâm đến chúng ).

- Dạo này MT cũng có phần mệt mỏi . Chắc phải đi nghỉ dưỡng một thời gian .
Tui đồng ý với Lão. Tui định từ lâu rồi. Tui cần cái không-khí vui tươi, thân-thiện... ngược lại, tui không mắc mớ gì phải chui vô cái không-khí "Sát-phạt"! Nó quê một cục! Nó bần-tiện, bỉ ổi vô cùng!
Tui đã nói hết lời : "Xin cho tui yên"!

Mà có yên được đâu?
Thưa hai bác Kiêu-Phong và Mây Trắng,
Tui suy nghĩ rất nhiều, bởi tui gia-nhập Agriviet đã 5-6 năm... rất là gắn bó...
Bây giờ, tui phải đứng trước sự chọn lựa nghiệt-ngã : Rời hẵn Agriviet? Hay muối mặt ở lại?

Chỉ nghĩ tới thôi, tui buồn quá! Nên cái chuyện "dùng dằng, nửa ở, nửa về" nó cứ hành-hạ tui! Càng buồn hơn, khi tui phải đi, chỉ vì một người không đáng chút nào!

Thưa hai bác,
Tui đã tìm được giải-pháp. Là lánh mặt một lúc, cho tới khi ungnguyen tìm được một nạn-nhân như tui thế mạng, thì an-toàn. Hì hì...

Thôi, tránh voi chẳng hổ mặt nào!
Thân.
 
Chỉ nghĩ tới thôi, tui buồn quá! Nên cái chuyện "dùng dằng, nửa ở, nửa về" nó cứ hành-hạ tui! Càng buồn hơn, khi tui phải đi, chỉ vì một người không đáng chút nào!
Chỉ cần bác không gọi cháu là '' quái thai '' thì mọi chuyện có êm đẹp hơn không ????
Thà bác gọi cháu là '' ngói vụn '' thì có thân thiện hơn không . Đằng này bác lại hét lớn '' quái thai '' này quái thai kia . Thử hỏi ai nghe như thế có lọt lỗ tai không ?
Cháu thế nào cũng là con người .
Người có điên có tỉnh như thế mới gọi là đa dạng con người . Nhưng không thể vì thế mà gọi cháu là quái thai được !!!
Kính bác !
 
Bạn đã xúc phạm tui quá nhiều!
Được! Tui đồng ý với bạn! Từ nay, bạn và tui, không vào Topic của nhau nữa.
Hì hì, ít nhứt có một lần, một lần duy nhứt, chúng ta cùng đồng ý với nhau.
Chào bạn.
 
Bạn đã xúc phạm tui quá nhiều!
Được! Tui đồng ý với bạn! Từ nay, bạn và tui, không vào Topic của nhau nữa.
Hì hì, ít nhứt có một lần, một lần duy nhứt, chúng ta cùng đồng ý với nhau.
Chào bạn.
Cám ơn bác !
Còn điều bác nói là cháu đã xúc phạm bác quá nhiều là hơn 1 lần . Zậy là bác quá hiểu nhằm . Tại sao sống với nhau hơn 1 năm trên agriviet mà vẫn chưa hiểu gì nhau là tại sao ?
Thân !
Thôi mặt kệ ! Chỉ cần bác đồng ý việc con không phải là quái thai thì con mừng lắm rồi .
Chúc bác an lành , vạn sự cát tường .
 
Hì hì, tui cám ơn bạn thật nhiều!
Vậy, xin nhớ thêm : Chúng ta không nói tới nick của nhau bất cứ ở đâu, kể cả chuyện tốt. Bạn nhé!
Chúc bạn những ngày vui trên Agriviet.
Thủy-canh.
 
Chuyện Đời Cô Gái Gốc Việt Làm Mẹ ở Tuổi 12
Posted By: Nguyễn Thảoon: December 25, 2015In: TÀI LIỆU ĐẶC BIỆTNo Comments
Email
Bài viết được đăng lần đầu tiên trên tờ Cosmopolitan vào tháng 8/2004 với tựa đề “Cô ấy có con với kẻ hãm hiếp mình”. Câu chuyện kể về cuộc đời của Jora Trang – một phụ nữ gốc Việt có thai với kẻ hãm hiếp mình năm 12 tuổi.

Jora Trang và con gái Meggy
Câu chuyện của Jora


Jora Trang là một luật sư về quyền dân sự, 33 tuổi ở San Francisco.

Sự ra đời của đứa con gái là trải nghiệm tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Bác sĩ trao cho tôi đứa bé, con bé trông thật hoàn hảo. Không có lời nào có thể diễn tả được niềm vui sướng của tôi lúc đó. Nhưng khi nhìn về phía mẹ và dì tôi đang đứng ở góc phòng sinh, tôi thấy sự đau đớn trên khuôn mặt họ. Tôi hiểu việc nhìn đứa con 12 tuổi sinh nở khó khăn đến nhường nào đối với họ. Sau khi sinh con gái, tôi được bảo rằng phải giới thiệu chúng tôi là chị em để tránh những chỉ trích, dè bỉu. Vì gia đình, tôi chấp nhận điều đó.

Tôi bị hãm hiếp khi đang ở trong phòng tắm của trường vào một buổi sáng. Lúc đó tôi 11 tuổi. Thực sự, tôi không nhớ nhiều về vụ tấn công. Tôi biết tôi cảm thấy khó chịu và không hiểu những gì đang xảy ra, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì để chống lại. Tôi không khóc hay la hét, mà chỉ nhắm chặt mắt. Tôi ngồi lì trong phòng tắm suốt ngày hôm đó, cảm thấy bẩn thỉu và bối rối. Sau ngày hôm đó, tôi quên đi những gì đã xảy ra và không kể cho bất kỳ ai. Phải mất nhiều năm tôi mới hiểu rằng mình đã bị hãm hiếp.

Lúc đó, tôi không biết mình có thể có bầu vì những gì đã xảy ra. Tôi thậm chí còn không biết có bầu là như thế nào. Vài tháng sau, ngực và mông tôi bắt đầu to hơn, nhưng tôi chỉ nghĩ mình đang phát triển giống như các bạn. Sau đó, khoảng 5 tháng sau, tôi cảm thấy có gì đó đang chuyển động trong bụng. Tôi sợ sệt nói với bố mẹ. Họ đưa tôi tới gặp bác sĩ. Nhưng ông ấy chỉ hỏi tôi rất nhiều câu hỏi đầy giận dữ về tôi có bạn trai hay chưa. Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang.

GdXFHURgeoLF8Gwzq-vmh474kRGPFv_7Fgu69Vcm9qL3GvdJx-_DIlLQFBlvPmhsSrt63i6RwJye4Y2AVqi2KPveJcqEYA-oNM1fF3rZzcy_6pcrvH53gqT-mMS5sD1vVaj46KbH82VzI28VR2TKzGGSd0pThcu5KLN60oDKBNyHrU_WBqgbCpM=s0-d-e1-ft
Jora Trang và con gái lúc mới sinh
Tôi nghĩ rằng mình đã gây ra chuyện gì đó tồi tệ đến mức mọi người phải phản ứng theo cách đó, nhưng tôi vẫn không hề hay biết đó là chuyện gì. Tôi đã hỏi câu gì đó đại loại như “Có chuyện gì vậy?”, nhưng tôi bị chặn lại ngay lập tức, vì thế tôi không bao giờ hỏi lại nữa. Tôi chỉ biết chuyện gì đang xảy ra khi họ đưa tôi đến gặp vị bác sĩ tiếp theo khi phòng khám của ông có những bức ảnh em bé treo trên tường.

Cơ thể tôi ngày càng to hơn và cuối cùng tôi cũng phải nghỉ học. Tôi hiểu rằng việc có thai phải được giữ bí mật. Bố mẹ giấu tôi trong nhà và nói với các anh em của tôi rằng chúng tôi sẽ nhận nuôi một đứa bé. Vì thế chúng chỉ nghĩ rằng tôi đang béo lên. Tôi biết con tôi sẽ được nuôi dạy với tư cách là con của mẹ tôi.

Dù vậy, mang thai vẫn là một trải nghiệm đẹp với tôi. Khi bụng tôi to lên, tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi thấy mình xinh đẹp khi có thứ gì đó đang diễn ra trong cơ thể mình. Con gái tôi đạp vào bụng. Tôi đọc sách và chơi nhạc cổ điển cho con bé, vì tôi nghe nói những thứ này có thể giúp con bé thông minh.

Rồi một ngày mẹ tôi đưa tôi tới bệnh viện. Tôi cứ nghĩ rằng vẫn tới gặp bác sĩ như mọi khi, nhưng đó là lúc tôi sinh con. Tôi vỡ ối vào đêm trước, nhưng không hề biết mình sắp sinh. Tôi chẳng nhớ gì đến những đau đớn. Đứa bé của tôi quá dễ thương và hoàn hảo. Theo bản năng, tôi đếm từng ngón chân, ngón tay của con và ngay lập tức dính chặt lấy con bé, mặc dù biết rằng tôi sẽ phải trao con bé cho mẹ. Bà đặt tên con bé là Meggy và nói với tôi: “Hãy quên hết những chuyện này đi và sống cuộc đời của con”.

-pHpw32abMVyFMND2KScQoURDtbNCPcYJMmEx8FvbfnaiNWM_-En7BP3Mrtb5fZFapv5798IlIkO2qTBp_Ks-yRgMB_5Dh7DrEhLsK2ljhkWKVoB-MKu-5VsjhVirgdwJQ9fCWFjjdLUKCs6u-OE8sWzDt01XShYH9Hto96xppp9WsqfSPXFhi0=s0-d-e1-ft

Nhưng tôi yêu con gái mình, vì thế tôi độc chiếm con bé. Tôi không cho bất cứ ai cơ hội xây dựng mối quan hệ cha mẹ với nó. Tôi nghỉ học 6 tháng đầu tiên để chăm con. Khi tôi đi học trở lại, con bé ở cùng bảo mẫu cả ngày, tôi chỉ chăm sóc con vào các buổi tối. Với mọi người, Meggy là em gái tôi, nhưng tôi luôn xử sự với Meggy như con gái.

Năm 17 tuổi, tôi tới lớp học của con gái để đưa con bé bỏ đi. Cha tôi từng là một người lính trong chiến tranh Việt Nam. Ông luôn hoang tưởng rằng có những âm mưu đang đe dọa cuộc sống của mình. Tôi sợ con gái sẽ không được an toàn khi ở cạnh ông. Vì thế, khi có bằng lái xe, tôi quyết định đã đến lúc phải ra đi.

Đầu tiên, tôi lái xe tới văn phòng lưu trữ của hạt để lấy giấy khai sinh của Meggy. Người ta bảo rằng tôi không có tên trong đó, mà là tên của mẹ tôi. Tôi sợ mình bị nghi bắt cóc trẻ em. Nhưng rõ ràng, tôi là mẹ con bé. Tôi đã lấy cắp gần 1.000 đô la và chìa khóa xe hơi của bố mẹ.

Tôi tới trường con bé vào buổi trưa, nhưng giáo viên nói rằng Meggy không thể đi với tôi. “Tôi là mẹ con bé, tôi sẽ đưa nó đi” – tôi nói. Đó là lần đầu tiên tôi nói ra sự thật đó. Tôi cảm thấy rất tự hào và nhẹ nhõm mặc dù chỉ có giáo viên của Meggy nghe thấy. Sau khi nói với cô giáo của Meggy về ý định tới một nơi nào đó để trú ẩn, cô ấy đã nói chúng tôi có thể sống cùng cô ấy. Chúng tôi ở đó trong 6 tháng. Mặc dù căng thẳng nhưng chúng tôi vẫn học tốt ở trường. Sau đó, chúng tôi chuyển tới San Diego – nơi mà tôi được nhận vào ĐH California. Tôi bắt đầu một cuộc sống mới và bố mẹ tôi cho phép điều đó. Chuyển đi là một chấn thương với Meggy. Con bé vẫn nghĩ ông bà ngoại là bố mẹ mình, vì thế chúng tôi vẫn tới thăm họ mỗi tháng một lần. Bố mẹ để tôi sử dụng chiếc xe. Còn về số tiền tôi lấy cắp, bố mẹ tôi chưa bao giờ nhắc tới.

Vào thời điểm đó, ĐH California San Diego có một chương trình tuyệt vời dành cho cha mẹ đơn thân. Họ cho chúng tôi ở một căn hộ có 2 phòng ngủ. Cuộc sống thật khó khăn khi tôi phải vừa lo chuyện học tập vừa chăm sóc con gái và thường xuyên túng thiếu. Đôi khi chúng tôi còn không có tiền để ăn, vì thế tôi phải ăn trộm đồ ăn từ quán cà phê. Tôi thường cảm thấy kiệt sức, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bực bội. Khát khao một cuộc sống tốt đẹp hơn cho Meggy giúp tôi tiếp tục học tập và hi vọng.

Chúng tôi cũng có nhiều giây phút vui vẻ. Tôi thành lập một nhóm kịch dành cho các bé gái châu Á. Chúng tôi đi diễn khắp đất nước, biểu diễn các tiểu phẩm nêu các giải pháp cho bạo lực gia đình, rào cản ngôn ngữ giữa các thế hệ… Meggy là một trong số diễn viên. Thật khó khăn để tìm được những người chấp nhận mối quan hệ mẹ con của chúng tôi, nhưng mọi người ở đây hoàn toàn ủng hộ điều đó.

Meggy và tôi tiếp tục sống như chị em gái vì lợi ích của con bé. Nhưng khi Meggy 12 tuổi – cái tuổi mà tôi đã sinh ra con bé, tôi thấy rằng con gái đã đủ tuổi để hiểu mọi chuyện. Meggy ngốc nghếch, vui vẻ, thông minh và mạnh mẽ. Không có lý do gì để giấu con bé mối quan hệ thực sự của chúng tôi.

Khởi đầu mới

Ngày thứ Bảy mà tôi quyết định nói ra sự thật, người tôi vã mồ hôi, bàn tay ướt sũng. “Mẹ thực sự là mẹ của con”. Con bé bắt đầu khóc và la hét: “Chị đã nói dối tôi cả đời! Chị còn nói dối tôi chuyện gì nữa?” Rồi con bé bắt đầu trải qua giai đoạn cự tuyệt. Nhưng rồi, sau một thời gian, con bé bắt đầu chấp nhận. Một năm sau khi tôi nói sự thật, khi tôi đang ở nơi làm việc, thư ký nói với tôi: “Con gái chị gọi”. Tôi nói: “Gì cơ? Con bé đã nói như vậy à?” Tôi đã rất mừng khi con bé tự nhận mình là con gái tôi.

_TzQAT2dd4ijPzkpCflf493aAVrtVAFXka25JXP9Y8VZjyBeZwh5b2LJeTZRXFnol_dcb6V1ctEQBN1RFq38RrRAASCIlkyJGEgDTFgECCHKHCqQEnOH8tvAV92yWXuoNCdmnVHiOnmUsxi1lr-u_qUvFhSUd-IunTW1tz2XGAvuRhS9Y26wWAI=s0-d-e1-ft

Khi học đại học, tôi được đào tạo trở thành một tư vấn viên đồng đẳng. Tôi thấy mình đủ trưởng thành để giúp đỡ những phụ nữ khác. Nhưng khi việc đào tạo lại tập trung vào những nạn nhân của hiếp dâm, tôi thấy mình như tê liệt. Tôi không muốn sống lại những ngày đó cho tới khi Meggy rời nhà đi học đại học. Tôi không muốn những gì đã xảy ra định hướng cuộc đời tôi: cái cách mà tôi nhìn đàn ông, cái cách mà tôi nhìn con gái, cái cách mà tôi nhìn mọi thứ.

Khi Meggy vào năm thứ hai trung học, chúng tôi chuyển tới Berkeley – nơi mà tôi được nhận vào trường luật. Tôi phải làm 2 công việc một lúc để trang trải cuộc sống, vì thế tôi thỏa thuận với con gái. Tôi nói: “Việc này là vì tương lai của chúng ta. Mẹ sẽ đi học và làm việc hơn 40 giờ mỗi tuần để chúng ta có thể sống ở đây. Con sẽ phải nấu bữa tối”.

Con bé đảo mắt, nhưng cũng đồng ý. Bữa nào con bé cũng nấu ăn. Trong vòng 1 năm, Meggy đã trở thành một đầu bếp giỏi.

Chúng tôi có những giai đoạn khó khăn. Meggy không muốn chuyển tới Berkeley. Con bé tức giận khi phải xa bạn bè. Tôi đã thúc ép con bé rất nhiều vì tội bỏ học và không làm việc nhà. Nhưng cũng có lúc chúng tôi rất vui vẻ.Thời niên thiếu của tôi rất khác so với con bé. Vì thế, khi con gái bắt đầu học trang điểm, tôi nói “Để mẹ thử xem”. Con bé dạy tôi cách uốn mi, nhổ lông mày, thậm chí là làm tóc. Mọi thứ mà con bé trải qua, tôi cũng trải qua. Chúng tôi cùng nhau lớn lên.

Bây giờ khi Meggy đang học đại học ở Bờ Đông thì tôi đang là một luật sư ở Bờ Tây. Tôi có thể làm mọi thứ mà mình muốn để trở lại thời niên thiếu. Tôi tham gia 8 lớp học nhảy một tuần và đi khiêu vũ suốt cuối tuần. Tôi ngồi xuống và suy nghĩ về nhiều thứ – những thứ mà tôi chưa được làm.

Tôi cũng biết mình nhớ con gái đến nhường nào khi phải sống xa con bé. Meggy là một phép lạ bước ra từ một thảm kịch. Đó cũng là điều mà tôi nói với con gái. Tôi không nhìn thấy những tiếc nuối, sự tổn thương hay một cuộc sống đầy khó khăn khi tôi nhìn vào Meggy. Ở đó tôi chỉ nhìn thấy tình yêu thương.

Câu chuyện của Meggy

Meggy Hải Trang, 21 tuổi, sinh viên ngành nghệ thuật biểu diễn.

Khi tôi 6 tuổi, “chị gái” Jora tới trường và nói rằng chúng tôi sẽ chạy trốn. Chị luôn là người gần gũi nhất với tôi trong gia đình, chăm sóc tôi, chơi đùa với tôi, về cơ bản là nuôi dạy tôi, vì thế tôi không hỏi câu nào. Tôi nhớ nhà, nhưng tôi cũng tin tưởng rằng Jora biết điều gì sẽ tốt nhất cho tôi.

Trước năm tôi 12 tuổi, Jora vẫn là chị gái tôi. Khi biết sự thật, tôi thực sự hoang mang. Bỗng nhiên, anh chị lại là bác và dì tôi. Mẹ tôi lại là bà ngoại.

Lúc đầu, mẹ không nói chính xác với tôi là bà bị hãm hiếp. Bà nói rằng năm 11 tuổi, bà đã trải qua một chuyện mà bà không thể hiểu được vì bà còn quá trẻ. Bà có thai tôi. Nhưng tôi cũng không phải là kiểu cần mọi thứ phải được giải thích. Tôi hiểu rằng một đứa trẻ 11 tuổi chẳng thể quyết định việc có thai và những gì xảy ra không phải là lựa chọn của mẹ. Tôi chưa bao giờ muốn biết về bố, bởi vì ông ấy không đáng được biết.

psTqTUc0tiz9-1yed1TS02zReoNxg-JJ9Jqw441Pir0UV7GYEsJEfRJIC2hDN9P9PkL5pPMLRAWXu8fZdfG7cmaQpTRkhCLdk5HcVkHRdfxuyoRGRKBAHcqy1bjg0K1JUCUPh_no7SyxFS6GisIknqSwP-BLOvq9CwYGA8PM4Us94JtfyIk2ccA=s0-d-e1-ft
Hai mẹ con trong lễ tốt nghiệp trung học của Meggy
Tôi biết ơn mẹ vì đã đợi đến lúc tôi 12 tuổi mới nói sự thật. Tôi không nghĩ mình sẵn sàng để đón nhận nó sớm hơn. Tuy nhiên, tôi và mẹ cũng có nhiều mâu thuẫn khi tôi ở tuổi mới lớn. Tôi không thể nói “Chị chỉ là chị em thôi!” như trước khi mẹ bảo tôi phải làm gì đó.

Tôi tốt nghiệp trung học, còn mẹ tốt nghiệp trường luật cùng một lúc. Chúng tôi đã có một bữa tiệc lớn cùng tất cả bạn bè. Có khiêu vũ và món sườn nướng. Mẹ tặng tôi chiếc vòng cổ mà tôi thích. Đó là một ngày tuyệt vời, vì chúng tôi cùng nhau ăn mừng thành tích. Chúng tôi đã đạt tới ngưỡng mà bà vừa là mẹ, là chị, vừa là bạn tôi.

lgkGznWwrPyDJNROTD0TUWWd8m5lI77e_GL4HBqxRDNzOl4_CpOAFNGcu4RPwuebTp78E6Gh7ceS1tIAxbksj7bNNoGW_cl6pN3wODOGF7PHpqWNfouA57z6RYIQQCeqrsiQpCBhTBibPmpVJMhOVidqD1eVGhJo6Ite_f-MedR78p9o0o2I_Ug=s0-d-e1-ft
Jora và con gái trong tiệc sinh nhật lần thứ 20
Khi chúng tôi đi cùng nhau, các chàng trai luôn hỏi: “Các bạn là chị em phải không?” Nhiều lần chúng tôi đã cố gắng giải thích, nhưng sau đó chúng tôi thử những cách khác. Họ sẽ nói: “Các bạn sinh đôi phải không?” và chúng tôi đáp lại: “Đúng thế, sao anh biết? Anh thật thông minh!” Nhưng tôi cũng ghét điều đó, bởi vì tôi tự hào về mẹ. Tôi muốn mọi người biết điều đó.

Trong những ngày đen tối nhất, đôi khi tôi nghĩ bản thân mình là một sai lầm, bởi những gì xảy ra với mẹ thật là kinh khủng. Nhưng bà luôn nói với tôi rằng trải nghiệm đó là tích cực, bởi vì bà đã có tôi.

Bằng tình yêu và sự chăm chỉ, chúng tôi đã biến những thứ xấu xí thành những điều tuyệt vời. Chúng tôi có mối quan hệ bạn bè thực sự, khác với mối quan hệ một phía mà người này chăm sóc cho người kia. Và điều đó cũng giúp cả hai chúng tôi. Mẹ tôi là người mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết. Tôi không biết bà đã lấy được sự mạnh mẽ từ đâu. Nhưng tôi biết sức mạnh của tôi là từ mẹ.
Chuyện Đời Cô Gái Gốc Việt Làm Mẹ ở Tuổi 12
Posted By: Nguyễn Thảoon: December 25, 2015In: TÀI LIỆU ĐẶC BIỆTNo Comments
Email
Bài viết được đăng lần đầu tiên trên tờ Cosmopolitan vào tháng 8/2004 với tựa đề “Cô ấy có con với kẻ hãm hiếp mình”. Câu chuyện kể về cuộc đời của Jora Trang – một phụ nữ gốc Việt có thai với kẻ hãm hiếp mình năm 12 tuổi.

Jora Trang và con gái Meggy
Câu chuyện của Jora


Jora Trang là một luật sư về quyền dân sự, 33 tuổi ở San Francisco.

Sự ra đời của đứa con gái là trải nghiệm tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Bác sĩ trao cho tôi đứa bé, con bé trông thật hoàn hảo. Không có lời nào có thể diễn tả được niềm vui sướng của tôi lúc đó. Nhưng khi nhìn về phía mẹ và dì tôi đang đứng ở góc phòng sinh, tôi thấy sự đau đớn trên khuôn mặt họ. Tôi hiểu việc nhìn đứa con 12 tuổi sinh nở khó khăn đến nhường nào đối với họ. Sau khi sinh con gái, tôi được bảo rằng phải giới thiệu chúng tôi là chị em để tránh những chỉ trích, dè bỉu. Vì gia đình, tôi chấp nhận điều đó.

Tôi bị hãm hiếp khi đang ở trong phòng tắm của trường vào một buổi sáng. Lúc đó tôi 11 tuổi. Thực sự, tôi không nhớ nhiều về vụ tấn công. Tôi biết tôi cảm thấy khó chịu và không hiểu những gì đang xảy ra, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì để chống lại. Tôi không khóc hay la hét, mà chỉ nhắm chặt mắt. Tôi ngồi lì trong phòng tắm suốt ngày hôm đó, cảm thấy bẩn thỉu và bối rối. Sau ngày hôm đó, tôi quên đi những gì đã xảy ra và không kể cho bất kỳ ai. Phải mất nhiều năm tôi mới hiểu rằng mình đã bị hãm hiếp.

Lúc đó, tôi không biết mình có thể có bầu vì những gì đã xảy ra. Tôi thậm chí còn không biết có bầu là như thế nào. Vài tháng sau, ngực và mông tôi bắt đầu to hơn, nhưng tôi chỉ nghĩ mình đang phát triển giống như các bạn. Sau đó, khoảng 5 tháng sau, tôi cảm thấy có gì đó đang chuyển động trong bụng. Tôi sợ sệt nói với bố mẹ. Họ đưa tôi tới gặp bác sĩ. Nhưng ông ấy chỉ hỏi tôi rất nhiều câu hỏi đầy giận dữ về tôi có bạn trai hay chưa. Tôi cảm thấy vô cùng hoang mang.

GdXFHURgeoLF8Gwzq-vmh474kRGPFv_7Fgu69Vcm9qL3GvdJx-_DIlLQFBlvPmhsSrt63i6RwJye4Y2AVqi2KPveJcqEYA-oNM1fF3rZzcy_6pcrvH53gqT-mMS5sD1vVaj46KbH82VzI28VR2TKzGGSd0pThcu5KLN60oDKBNyHrU_WBqgbCpM=s0-d-e1-ft
Jora Trang và con gái lúc mới sinh
Tôi nghĩ rằng mình đã gây ra chuyện gì đó tồi tệ đến mức mọi người phải phản ứng theo cách đó, nhưng tôi vẫn không hề hay biết đó là chuyện gì. Tôi đã hỏi câu gì đó đại loại như “Có chuyện gì vậy?”, nhưng tôi bị chặn lại ngay lập tức, vì thế tôi không bao giờ hỏi lại nữa. Tôi chỉ biết chuyện gì đang xảy ra khi họ đưa tôi đến gặp vị bác sĩ tiếp theo khi phòng khám của ông có những bức ảnh em bé treo trên tường.

Cơ thể tôi ngày càng to hơn và cuối cùng tôi cũng phải nghỉ học. Tôi hiểu rằng việc có thai phải được giữ bí mật. Bố mẹ giấu tôi trong nhà và nói với các anh em của tôi rằng chúng tôi sẽ nhận nuôi một đứa bé. Vì thế chúng chỉ nghĩ rằng tôi đang béo lên. Tôi biết con tôi sẽ được nuôi dạy với tư cách là con của mẹ tôi.

Dù vậy, mang thai vẫn là một trải nghiệm đẹp với tôi. Khi bụng tôi to lên, tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi thấy mình xinh đẹp khi có thứ gì đó đang diễn ra trong cơ thể mình. Con gái tôi đạp vào bụng. Tôi đọc sách và chơi nhạc cổ điển cho con bé, vì tôi nghe nói những thứ này có thể giúp con bé thông minh.

Rồi một ngày mẹ tôi đưa tôi tới bệnh viện. Tôi cứ nghĩ rằng vẫn tới gặp bác sĩ như mọi khi, nhưng đó là lúc tôi sinh con. Tôi vỡ ối vào đêm trước, nhưng không hề biết mình sắp sinh. Tôi chẳng nhớ gì đến những đau đớn. Đứa bé của tôi quá dễ thương và hoàn hảo. Theo bản năng, tôi đếm từng ngón chân, ngón tay của con và ngay lập tức dính chặt lấy con bé, mặc dù biết rằng tôi sẽ phải trao con bé cho mẹ. Bà đặt tên con bé là Meggy và nói với tôi: “Hãy quên hết những chuyện này đi và sống cuộc đời của con”.

-pHpw32abMVyFMND2KScQoURDtbNCPcYJMmEx8FvbfnaiNWM_-En7BP3Mrtb5fZFapv5798IlIkO2qTBp_Ks-yRgMB_5Dh7DrEhLsK2ljhkWKVoB-MKu-5VsjhVirgdwJQ9fCWFjjdLUKCs6u-OE8sWzDt01XShYH9Hto96xppp9WsqfSPXFhi0=s0-d-e1-ft

Nhưng tôi yêu con gái mình, vì thế tôi độc chiếm con bé. Tôi không cho bất cứ ai cơ hội xây dựng mối quan hệ cha mẹ với nó. Tôi nghỉ học 6 tháng đầu tiên để chăm con. Khi tôi đi học trở lại, con bé ở cùng bảo mẫu cả ngày, tôi chỉ chăm sóc con vào các buổi tối. Với mọi người, Meggy là em gái tôi, nhưng tôi luôn xử sự với Meggy như con gái.

Năm 17 tuổi, tôi tới lớp học của con gái để đưa con bé bỏ đi. Cha tôi từng là một người lính trong chiến tranh Việt Nam. Ông luôn hoang tưởng rằng có những âm mưu đang đe dọa cuộc sống của mình. Tôi sợ con gái sẽ không được an toàn khi ở cạnh ông. Vì thế, khi có bằng lái xe, tôi quyết định đã đến lúc phải ra đi.

Đầu tiên, tôi lái xe tới văn phòng lưu trữ của hạt để lấy giấy khai sinh của Meggy. Người ta bảo rằng tôi không có tên trong đó, mà là tên của mẹ tôi. Tôi sợ mình bị nghi bắt cóc trẻ em. Nhưng rõ ràng, tôi là mẹ con bé. Tôi đã lấy cắp gần 1.000 đô la và chìa khóa xe hơi của bố mẹ.

Tôi tới trường con bé vào buổi trưa, nhưng giáo viên nói rằng Meggy không thể đi với tôi. “Tôi là mẹ con bé, tôi sẽ đưa nó đi” – tôi nói. Đó là lần đầu tiên tôi nói ra sự thật đó. Tôi cảm thấy rất tự hào và nhẹ nhõm mặc dù chỉ có giáo viên của Meggy nghe thấy. Sau khi nói với cô giáo của Meggy về ý định tới một nơi nào đó để trú ẩn, cô ấy đã nói chúng tôi có thể sống cùng cô ấy. Chúng tôi ở đó trong 6 tháng. Mặc dù căng thẳng nhưng chúng tôi vẫn học tốt ở trường. Sau đó, chúng tôi chuyển tới San Diego – nơi mà tôi được nhận vào ĐH California. Tôi bắt đầu một cuộc sống mới và bố mẹ tôi cho phép điều đó. Chuyển đi là một chấn thương với Meggy. Con bé vẫn nghĩ ông bà ngoại là bố mẹ mình, vì thế chúng tôi vẫn tới thăm họ mỗi tháng một lần. Bố mẹ để tôi sử dụng chiếc xe. Còn về số tiền tôi lấy cắp, bố mẹ tôi chưa bao giờ nhắc tới.

Vào thời điểm đó, ĐH California San Diego có một chương trình tuyệt vời dành cho cha mẹ đơn thân. Họ cho chúng tôi ở một căn hộ có 2 phòng ngủ. Cuộc sống thật khó khăn khi tôi phải vừa lo chuyện học tập vừa chăm sóc con gái và thường xuyên túng thiếu. Đôi khi chúng tôi còn không có tiền để ăn, vì thế tôi phải ăn trộm đồ ăn từ quán cà phê. Tôi thường cảm thấy kiệt sức, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bực bội. Khát khao một cuộc sống tốt đẹp hơn cho Meggy giúp tôi tiếp tục học tập và hi vọng.

Chúng tôi cũng có nhiều giây phút vui vẻ. Tôi thành lập một nhóm kịch dành cho các bé gái châu Á. Chúng tôi đi diễn khắp đất nước, biểu diễn các tiểu phẩm nêu các giải pháp cho bạo lực gia đình, rào cản ngôn ngữ giữa các thế hệ… Meggy là một trong số diễn viên. Thật khó khăn để tìm được những người chấp nhận mối quan hệ mẹ con của chúng tôi, nhưng mọi người ở đây hoàn toàn ủng hộ điều đó.

Meggy và tôi tiếp tục sống như chị em gái vì lợi ích của con bé. Nhưng khi Meggy 12 tuổi – cái tuổi mà tôi đã sinh ra con bé, tôi thấy rằng con gái đã đủ tuổi để hiểu mọi chuyện. Meggy ngốc nghếch, vui vẻ, thông minh và mạnh mẽ. Không có lý do gì để giấu con bé mối quan hệ thực sự của chúng tôi.

Khởi đầu mới

Ngày thứ Bảy mà tôi quyết định nói ra sự thật, người tôi vã mồ hôi, bàn tay ướt sũng. “Mẹ thực sự là mẹ của con”. Con bé bắt đầu khóc và la hét: “Chị đã nói dối tôi cả đời! Chị còn nói dối tôi chuyện gì nữa?” Rồi con bé bắt đầu trải qua giai đoạn cự tuyệt. Nhưng rồi, sau một thời gian, con bé bắt đầu chấp nhận. Một năm sau khi tôi nói sự thật, khi tôi đang ở nơi làm việc, thư ký nói với tôi: “Con gái chị gọi”. Tôi nói: “Gì cơ? Con bé đã nói như vậy à?” Tôi đã rất mừng khi con bé tự nhận mình là con gái tôi.

_TzQAT2dd4ijPzkpCflf493aAVrtVAFXka25JXP9Y8VZjyBeZwh5b2LJeTZRXFnol_dcb6V1ctEQBN1RFq38RrRAASCIlkyJGEgDTFgECCHKHCqQEnOH8tvAV92yWXuoNCdmnVHiOnmUsxi1lr-u_qUvFhSUd-IunTW1tz2XGAvuRhS9Y26wWAI=s0-d-e1-ft

Khi học đại học, tôi được đào tạo trở thành một tư vấn viên đồng đẳng. Tôi thấy mình đủ trưởng thành để giúp đỡ những phụ nữ khác. Nhưng khi việc đào tạo lại tập trung vào những nạn nhân của hiếp dâm, tôi thấy mình như tê liệt. Tôi không muốn sống lại những ngày đó cho tới khi Meggy rời nhà đi học đại học. Tôi không muốn những gì đã xảy ra định hướng cuộc đời tôi: cái cách mà tôi nhìn đàn ông, cái cách mà tôi nhìn con gái, cái cách mà tôi nhìn mọi thứ.

Khi Meggy vào năm thứ hai trung học, chúng tôi chuyển tới Berkeley – nơi mà tôi được nhận vào trường luật. Tôi phải làm 2 công việc một lúc để trang trải cuộc sống, vì thế tôi thỏa thuận với con gái. Tôi nói: “Việc này là vì tương lai của chúng ta. Mẹ sẽ đi học và làm việc hơn 40 giờ mỗi tuần để chúng ta có thể sống ở đây. Con sẽ phải nấu bữa tối”.

Con bé đảo mắt, nhưng cũng đồng ý. Bữa nào con bé cũng nấu ăn. Trong vòng 1 năm, Meggy đã trở thành một đầu bếp giỏi.

Chúng tôi có những giai đoạn khó khăn. Meggy không muốn chuyển tới Berkeley. Con bé tức giận khi phải xa bạn bè. Tôi đã thúc ép con bé rất nhiều vì tội bỏ học và không làm việc nhà. Nhưng cũng có lúc chúng tôi rất vui vẻ.Thời niên thiếu của tôi rất khác so với con bé. Vì thế, khi con gái bắt đầu học trang điểm, tôi nói “Để mẹ thử xem”. Con bé dạy tôi cách uốn mi, nhổ lông mày, thậm chí là làm tóc. Mọi thứ mà con bé trải qua, tôi cũng trải qua. Chúng tôi cùng nhau lớn lên.

Bây giờ khi Meggy đang học đại học ở Bờ Đông thì tôi đang là một luật sư ở Bờ Tây. Tôi có thể làm mọi thứ mà mình muốn để trở lại thời niên thiếu. Tôi tham gia 8 lớp học nhảy một tuần và đi khiêu vũ suốt cuối tuần. Tôi ngồi xuống và suy nghĩ về nhiều thứ – những thứ mà tôi chưa được làm.

Tôi cũng biết mình nhớ con gái đến nhường nào khi phải sống xa con bé. Meggy là một phép lạ bước ra từ một thảm kịch. Đó cũng là điều mà tôi nói với con gái. Tôi không nhìn thấy những tiếc nuối, sự tổn thương hay một cuộc sống đầy khó khăn khi tôi nhìn vào Meggy. Ở đó tôi chỉ nhìn thấy tình yêu thương.

Câu chuyện của Meggy

Meggy Hải Trang, 21 tuổi, sinh viên ngành nghệ thuật biểu diễn.

Khi tôi 6 tuổi, “chị gái” Jora tới trường và nói rằng chúng tôi sẽ chạy trốn. Chị luôn là người gần gũi nhất với tôi trong gia đình, chăm sóc tôi, chơi đùa với tôi, về cơ bản là nuôi dạy tôi, vì thế tôi không hỏi câu nào. Tôi nhớ nhà, nhưng tôi cũng tin tưởng rằng Jora biết điều gì sẽ tốt nhất cho tôi.

Trước năm tôi 12 tuổi, Jora vẫn là chị gái tôi. Khi biết sự thật, tôi thực sự hoang mang. Bỗng nhiên, anh chị lại là bác và dì tôi. Mẹ tôi lại là bà ngoại.

Lúc đầu, mẹ không nói chính xác với tôi là bà bị hãm hiếp. Bà nói rằng năm 11 tuổi, bà đã trải qua một chuyện mà bà không thể hiểu được vì bà còn quá trẻ. Bà có thai tôi. Nhưng tôi cũng không phải là kiểu cần mọi thứ phải được giải thích. Tôi hiểu rằng một đứa trẻ 11 tuổi chẳng thể quyết định việc có thai và những gì xảy ra không phải là lựa chọn của mẹ. Tôi chưa bao giờ muốn biết về bố, bởi vì ông ấy không đáng được biết.

psTqTUc0tiz9-1yed1TS02zReoNxg-JJ9Jqw441Pir0UV7GYEsJEfRJIC2hDN9P9PkL5pPMLRAWXu8fZdfG7cmaQpTRkhCLdk5HcVkHRdfxuyoRGRKBAHcqy1bjg0K1JUCUPh_no7SyxFS6GisIknqSwP-BLOvq9CwYGA8PM4Us94JtfyIk2ccA=s0-d-e1-ft
Hai mẹ con trong lễ tốt nghiệp trung học của Meggy
Tôi biết ơn mẹ vì đã đợi đến lúc tôi 12 tuổi mới nói sự thật. Tôi không nghĩ mình sẵn sàng để đón nhận nó sớm hơn. Tuy nhiên, tôi và mẹ cũng có nhiều mâu thuẫn khi tôi ở tuổi mới lớn. Tôi không thể nói “Chị chỉ là chị em thôi!” như trước khi mẹ bảo tôi phải làm gì đó.

Tôi tốt nghiệp trung học, còn mẹ tốt nghiệp trường luật cùng một lúc. Chúng tôi đã có một bữa tiệc lớn cùng tất cả bạn bè. Có khiêu vũ và món sườn nướng. Mẹ tặng tôi chiếc vòng cổ mà tôi thích. Đó là một ngày tuyệt vời, vì chúng tôi cùng nhau ăn mừng thành tích. Chúng tôi đã đạt tới ngưỡng mà bà vừa là mẹ, là chị, vừa là bạn tôi.

lgkGznWwrPyDJNROTD0TUWWd8m5lI77e_GL4HBqxRDNzOl4_CpOAFNGcu4RPwuebTp78E6Gh7ceS1tIAxbksj7bNNoGW_cl6pN3wODOGF7PHpqWNfouA57z6RYIQQCeqrsiQpCBhTBibPmpVJMhOVidqD1eVGhJo6Ite_f-MedR78p9o0o2I_Ug=s0-d-e1-ft
Jora và con gái trong tiệc sinh nhật lần thứ 20
Khi chúng tôi đi cùng nhau, các chàng trai luôn hỏi: “Các bạn là chị em phải không?” Nhiều lần chúng tôi đã cố gắng giải thích, nhưng sau đó chúng tôi thử những cách khác. Họ sẽ nói: “Các bạn sinh đôi phải không?” và chúng tôi đáp lại: “Đúng thế, sao anh biết? Anh thật thông minh!” Nhưng tôi cũng ghét điều đó, bởi vì tôi tự hào về mẹ. Tôi muốn mọi người biết điều đó.

Trong những ngày đen tối nhất, đôi khi tôi nghĩ bản thân mình là một sai lầm, bởi những gì xảy ra với mẹ thật là kinh khủng. Nhưng bà luôn nói với tôi rằng trải nghiệm đó là tích cực, bởi vì bà đã có tôi.

Bằng tình yêu và sự chăm chỉ, chúng tôi đã biến những thứ xấu xí thành những điều tuyệt vời. Chúng tôi có mối quan hệ bạn bè thực sự, khác với mối quan hệ một phía mà người này chăm sóc cho người kia. Và điều đó cũng giúp cả hai chúng tôi. Mẹ tôi là người mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết. Tôi không biết bà đã lấy được sự mạnh mẽ từ đâu. Nhưng tôi biết sức mạnh của tôi là từ mẹ.
Bác phải xác nhận cháu là quái thai hay con người .
Nào bác nói xem .
Xong rồi thì mỗi người có con đường riêng .
Chia tay thì cũng phải có gì đó gọi là ấn tượng đẹp chứ !!
Thân !
Ấn-tượng nhứt là lúc nầy!
Cám ơn bạn!
Thôi nhé!
 
Ấn-tượng nhứt là lúc nầy!
Cám ơn bạn!
Thôi nhé!
Bác phải xác nhận cháu là quái thai hay con người .
Nào bác nói xem .
Xong rồi thì mỗi người có con đường riêng .
Chia tay thì cũng phải có gì đó gọi là ấn tượng đẹp chứ !!
Thân !
 
Bác phải xác nhận cháu là quái thai hay con người .
Nào bác nói xem .
Xong rồi thì mỗi người có con đường riêng .
Chia tay thì cũng phải có gì đó gọi là ấn tượng đẹp chứ !!
Thân !
Tui, Thủy-canh, trân-trọng xác-nhận:
- ungnguyenCon người chứ không phải Quái-thai!
Và:
- Ngày chia tay của ungnguyen và Thủy-canh : Là ấn-tượng đẹp nhứt của ungnguyen và Thủy-canh.
*
Bạn ungnguyen, tui nhắc bạn: Bạn đang ở trong Topic của Thủy-canh.
Xin hãy giữ lời! Cám ơn bạn.
 
Câu chuyện của “vô thường” thôi mà
Cuộc sống là “vô thường”...nhưng các “đối trọng” của mình, đều muốn bên kia phải công nhận mình là... hữu thường

Dù thế nào...trong bất kì hoàn cảnh nào ....kể cả cực đoan cỡ IS ...Cành hoa vô thường vẫn cứ đang nở*

...Tìm trong vô thường có đôi dòng kinh, sấm bay rền vang...
Đóa hoa vô thường (TCS)

*= và vô thường vẫn tiếp tục dù đó là xã hội của IS :
IS ném bé trai đồng tính bị hiếp dâm từ nóc nhà, thả kẻ gây án đi

http://kenh14.vn/the-gioi/is-nem-be...oc-nha-tha-ke-gay-an-di-20160104114938155.chn
 
Last edited:
Bạn đã xúc phạm tui quá nhiều!
Được! Tui đồng ý với bạn! Từ nay, bạn và tui, không vào Topic của nhau nữa.
Hì hì, ít nhứt có một lần, một lần duy nhứt, chúng ta cùng đồng ý với nhau.
Chào bạn.
Bác phải xác nhận cháu là quái thai hay con người .
Nào bác nói xem .
Xong rồi thì mỗi người có con đường riêng .
Chia tay thì cũng phải có gì đó gọi là ấn tượng đẹp chứ !!
Thân !
Tuy rằng không phải là trọn vẹn nhưng MT thấy trước mắt chỉ có giải pháp này thôi .

MT hy vọng Bác Thủy canh và ungnguyen từ nay đều có được niềm vui trên con đường của mình.
 
Tui, Thủy-canh, trân-trọng xác-nhận:
- ungnguyenCon người chứ không phải Quái-thai!
Và:
- Ngày chia tay của ungnguyen và Thủy-canh : Là ấn-tượng đẹp nhứt của ungnguyen và Thủy-canh.
*
Bạn ungnguyen, tui nhắc bạn: Bạn đang ở trong Topic của Thủy-canh.
Xin hãy giữ lời! Cám ơn bạn.
Hôm nay 8: 52 phút .
Lần cuối từ biệt xin được bắt tay bác để trọn lễ đẹp đạo .
Rất vui khi được quen biết bác trên agriviet này .
Chào bác con đi :)
Thân !
 
Back
Top