Xin chào cả nhà diễn đàn Agriviet
Việc ăn thịt chó hay không ăn, nuôi chó thương phẩm hay không nên nuôi là một chủ đề khá nhạy cảm. Có người thích và cũng có người không thích. Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình.
Tuy nhiên, mình chỉ muốn kể lại một câu chuyện có thật xảy ra với chính gia đình mình cách đây không lâu. Nhà mình có nuôi một chú chó cỏ, ngoại hình rất bình thường, không có gì đặc biệt cả nếu không muốn nói là hơi "xấu trai" trong mắt của nhiều người. Chú chó này có khuôn mặt đen như cột nhà cháy và cặp mắt rất có "hồn". Nhà mình đã nuôi được 4 năm rồi và nó rất quấn quít với mọi thành viên trong gia đình. Nó là một chú chó rất trung thành, có tình cảm và còn là một người bảo vệ tuyệt vời cho gia đình.
Thế rồi một đêm tối trời, như thói quen thường lệ, chú ta chạy lon ton ra bãi đất trống sau nhà để "giải quyết nỗi buồn". Chỉ trong tích tắc, một chiếc xe honda nhào tới với hai tay bắt trộm chó ra tay rất nhanh. Mình chỉ nghe một tiếng "oẳng" đau đớn, chạy ra thì đã không kịp. Hai bố con hai chiếc xe phóng theo để cứu nhưng đành lực bất tòng tâm.
Ông cụ buồn bã mấy ngày trời đến sinh bệnh, còn mình suốt ngày chạy lòng vòng SG lùng kiếm chó cưng. Cũng nghe mọi người mách bảo, mình chạy ra khu Lăng Ông Bà Chiểu, khu gầm cầu Kiệu, Trường Chinh-Cộng Hòa, Lê Hồng Phong, cầu Mống... nhưng chó thì vẫn "bóng chim tăm cá". Buồn...Xuống gầm cầu Kiệu, đang đứng lớ ngớ thì một người đàn ông mặt mũi bặm trợn hất hàm hỏi "Em kiếm chó phải không?". Hắn ta kêu đưa 100 ngàn, ghi lại đặc điểm chó, nơi bị mất, số ĐT liên lạc rồi kêu về nhà đợi, nếu có hắn sẽ chủ động liên lạc. Trên đường bước ra căn nhà hôi hám, ẩm thấp và tăm tối đó, ánh mắt mình dừng lại một dãy chuồng cũ sét với hàng chục, hàng trăm chú chó nằm xếp lớp lên nhau, rên ư ử, đói khát với những cặp mắt tuyệt vọng. Mình đánh liều vén tấm bạt che lồng chó ra để tìm nhưng không thấy chó cưng đâu.
Một ngày trôi qua không kết quả và bố thì càng suy sụp vì mỗi ngày không còn được đi dạo, tập thể dục với chú chó trung thành dẫn đường. Mình dò hỏi nhiều người và biết được khu chợ Ông Tạ Phạm Văn Hai có thể là tia sáng cuối đường hầm. Người ta nói chó cỏ tầm trên 5 kg dễ vô đó lắm và nếu sau hai ngày là chắc chắn thành chó thui ra quán nhậu cho người đời nhắm với rượu giải sầu, giải sầu riêng của mình nhưng bao giọt nước mắt khác đã chảy dài...
Tới khu ông Tạ, ngay chợ Phạm Văn Hai, chưa kịp tìm đường đi tiếp thì hai gã xe ôm độ xịt trước mặt, nở một nụ cười đầy vẻ "cảm thông" và hỏi "Sư huynh đi tìm chó phải không? Mấy lò ở đây khó tìm lắm và họ cũng hoạt động bí mật lắm. Người ngoài chắc chắn là bó tay đó..." Anh chàng còn lại cười tủm tỉm "Cho hai tụi tui 100 đi, dẫn sư huynh đi một vòng. Nếu tìm được chi cho tụi tui thêm 100 nữa, OK?" Đúng là tour tìm chó này hơi bị mắc, nhưng thương chó nên đành gật đầu.
Chạy vòng vèo trong những con hẻm chằng chịt, rốt cuộc họ cũng dừng trước một căn nhà nhìn bề ngoài rất bình thường với cánh cổng khép chặt. Một người bấm chuông, 5 phút sau một ông bép múp míp ra mở cửa, đảo mắt một vòng với ánh mắt đầy dò xét, nghi ngờ. Họ trao đổi một hồi và đồng ý cho mình vào. Bên trong, vừa bước qua phòng khách là mùi tử khí xông lên nồng nặc. Một khu giết mổ dã chiến với đầy đủ dụng cụ, thùng, chậu, vòi nước và những con dao sáng loáng sắc lạnh. Trên nền vẫn còn đọng đầy máu và phế thải của đợt mổ chó vừa rồi. Trong góc phòng, nơi ánh sáng hiu hắt của ngọn đèn vàng vừa lọt tới, những chú chó nằm bẹp trong lồng, không buồn rên, ánh mắt ngây dại, vô hồn nhưng không dấu được nỗi sợ hãi tôt độ của những kẻ đang đợi bị hành hình. Thì ra là đây, nơi căn phòng tối tăm này, hàng ngày những kẻ thu gom chó, từ nguồn hợp pháp lẫn phi pháp, giao hàng cho những tay đồ tể, và sau đó những chú chó đáng thương sẽ ra quán nhậu phục vụ người đời...
Sau một hồi choáng với khung cảnh trên, mình lao vào những cái lồng chó bốc mùi nồng nặc để tìm. Kết quả vẫn là con số không. Thất thỉu ra về, bỏ lại sau lưng những ánh mắt đau khổ cùng cực. Thật kỳ lạ, lúc mình vào thì cả bọn nằm im thin thít. Nhưng khi mình vừa dợm bước ra về thì những tiếng rên ư ử đồng loạt cất lên, dường như đang van nài mình hãy cứu chúng khỏi chốn địa ngục này. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình quên được những ánh mắt đó...Buồn...
Thật ra những lò mổ này là hoạt động trái phép, không được đăng ký, không có giấy phép kiểm dịch. Họ vẫn tồn tại ngoài pháp luật với lợi nhuận khổng lồ.
Ngày hôm sau đã là ngày thứ Ba kể từ khi bị mất chó. Tình hình có vẻ không khả quan. Nhưng còn nước còn tát. Mình lại lang thang ra khu Lê Hồng Phong Q.10 tìm và hy vọng, không quên mang theo hình của chú chó nhà hàng xóm (khá giống chó nhà mình). Đảo qua một lượt vẫn không thấy, mình vừa quay đầu xe lại thì một anh chàng đang ngồi uống cafe ngay gốc cây dầu nhao ra và hỏi han. Anh ta kêu đưa hình và số ĐT, không quên nói giá tìm chó là 1.5 triệu. Của đau con xót, thôi thì đành đồng ý vì đâu còn sự lựa chọn nào khác. Trưa hôm đó, cũng giọng nói đó vang lên trong ĐT "Tìm thấy rồi. Ra đi"...
Cả nhà ai cũng mừng, chạy như bay ra khu chợ chó. Họ mang từ trong hẻm ra một bao tải. Bên trong là chú chó tội nghiệp của mình hình như bị đánh thuốc mê hay là do quá sợ hãi nên không nhận ra chủ của mình. Ánh mắt sợ sệt thất thần. Lúc này họ mới lòi ra bộ mặt côn đồ. Họ đòi phải trả thêm 500 ngàn tổng cộng là 2 triệu. Đồng ý thì thả chó. Không thì chiều ra quán nhậu mang thịt chó của anh. Thật khốn nạn và tàn nhẫn. Họ lật lộng nâng giá lên trắng trợn. 2 Triệu cho gần tháng lương công chức quèn của mình. Họ đánh đúng vào tâm lý của những người như mình. Họ biết cho dù có giá nào đi nữa thì mình cũng đành rút hầu bao ra thôi. Trong lúc mình còn phân vân thì họ lôi xềnh xệch con chó trên vỉa hè, mặc cho nó bây giờ giống như một cái xác không hồn. Không thể để chúng hành hạ con chó mình hơn nữa, mình trả tiền và mang chó về mà trong lòng đầy căm phẫn. Xã hội có rất nhiều nghề chân chính để kiếm sống, tại sao họ lại làm cái nghề bất nhẫn này...
Từ hàng ngàn năm nay, chó đã gắn bó mật thiết với con người. Chó đi săn cùng con người như một người cộng tác nhiệt thành. Chó trông gia súc như một người giúp việc cần mẫn. Chó bảo vệ tài sản cho nhà chúng ta. Chó chơi với trẻ nhỏ. Chó giúp người già, người khuyết tật hạnh phúc hơn với cuộc sống. Con người có thể phản bội, nhưng một con chó sẽ không bao giờ phản bội chủ của nó, cho đến chết. Còn hơn cả một người bạn, chó như một thành viên trong gia đình chúng ta...
Thân mến
Việc ăn thịt chó hay không ăn, nuôi chó thương phẩm hay không nên nuôi là một chủ đề khá nhạy cảm. Có người thích và cũng có người không thích. Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình.
Tuy nhiên, mình chỉ muốn kể lại một câu chuyện có thật xảy ra với chính gia đình mình cách đây không lâu. Nhà mình có nuôi một chú chó cỏ, ngoại hình rất bình thường, không có gì đặc biệt cả nếu không muốn nói là hơi "xấu trai" trong mắt của nhiều người. Chú chó này có khuôn mặt đen như cột nhà cháy và cặp mắt rất có "hồn". Nhà mình đã nuôi được 4 năm rồi và nó rất quấn quít với mọi thành viên trong gia đình. Nó là một chú chó rất trung thành, có tình cảm và còn là một người bảo vệ tuyệt vời cho gia đình.
Thế rồi một đêm tối trời, như thói quen thường lệ, chú ta chạy lon ton ra bãi đất trống sau nhà để "giải quyết nỗi buồn". Chỉ trong tích tắc, một chiếc xe honda nhào tới với hai tay bắt trộm chó ra tay rất nhanh. Mình chỉ nghe một tiếng "oẳng" đau đớn, chạy ra thì đã không kịp. Hai bố con hai chiếc xe phóng theo để cứu nhưng đành lực bất tòng tâm.
Ông cụ buồn bã mấy ngày trời đến sinh bệnh, còn mình suốt ngày chạy lòng vòng SG lùng kiếm chó cưng. Cũng nghe mọi người mách bảo, mình chạy ra khu Lăng Ông Bà Chiểu, khu gầm cầu Kiệu, Trường Chinh-Cộng Hòa, Lê Hồng Phong, cầu Mống... nhưng chó thì vẫn "bóng chim tăm cá". Buồn...Xuống gầm cầu Kiệu, đang đứng lớ ngớ thì một người đàn ông mặt mũi bặm trợn hất hàm hỏi "Em kiếm chó phải không?". Hắn ta kêu đưa 100 ngàn, ghi lại đặc điểm chó, nơi bị mất, số ĐT liên lạc rồi kêu về nhà đợi, nếu có hắn sẽ chủ động liên lạc. Trên đường bước ra căn nhà hôi hám, ẩm thấp và tăm tối đó, ánh mắt mình dừng lại một dãy chuồng cũ sét với hàng chục, hàng trăm chú chó nằm xếp lớp lên nhau, rên ư ử, đói khát với những cặp mắt tuyệt vọng. Mình đánh liều vén tấm bạt che lồng chó ra để tìm nhưng không thấy chó cưng đâu.
Một ngày trôi qua không kết quả và bố thì càng suy sụp vì mỗi ngày không còn được đi dạo, tập thể dục với chú chó trung thành dẫn đường. Mình dò hỏi nhiều người và biết được khu chợ Ông Tạ Phạm Văn Hai có thể là tia sáng cuối đường hầm. Người ta nói chó cỏ tầm trên 5 kg dễ vô đó lắm và nếu sau hai ngày là chắc chắn thành chó thui ra quán nhậu cho người đời nhắm với rượu giải sầu, giải sầu riêng của mình nhưng bao giọt nước mắt khác đã chảy dài...
Tới khu ông Tạ, ngay chợ Phạm Văn Hai, chưa kịp tìm đường đi tiếp thì hai gã xe ôm độ xịt trước mặt, nở một nụ cười đầy vẻ "cảm thông" và hỏi "Sư huynh đi tìm chó phải không? Mấy lò ở đây khó tìm lắm và họ cũng hoạt động bí mật lắm. Người ngoài chắc chắn là bó tay đó..." Anh chàng còn lại cười tủm tỉm "Cho hai tụi tui 100 đi, dẫn sư huynh đi một vòng. Nếu tìm được chi cho tụi tui thêm 100 nữa, OK?" Đúng là tour tìm chó này hơi bị mắc, nhưng thương chó nên đành gật đầu.
Chạy vòng vèo trong những con hẻm chằng chịt, rốt cuộc họ cũng dừng trước một căn nhà nhìn bề ngoài rất bình thường với cánh cổng khép chặt. Một người bấm chuông, 5 phút sau một ông bép múp míp ra mở cửa, đảo mắt một vòng với ánh mắt đầy dò xét, nghi ngờ. Họ trao đổi một hồi và đồng ý cho mình vào. Bên trong, vừa bước qua phòng khách là mùi tử khí xông lên nồng nặc. Một khu giết mổ dã chiến với đầy đủ dụng cụ, thùng, chậu, vòi nước và những con dao sáng loáng sắc lạnh. Trên nền vẫn còn đọng đầy máu và phế thải của đợt mổ chó vừa rồi. Trong góc phòng, nơi ánh sáng hiu hắt của ngọn đèn vàng vừa lọt tới, những chú chó nằm bẹp trong lồng, không buồn rên, ánh mắt ngây dại, vô hồn nhưng không dấu được nỗi sợ hãi tôt độ của những kẻ đang đợi bị hành hình. Thì ra là đây, nơi căn phòng tối tăm này, hàng ngày những kẻ thu gom chó, từ nguồn hợp pháp lẫn phi pháp, giao hàng cho những tay đồ tể, và sau đó những chú chó đáng thương sẽ ra quán nhậu phục vụ người đời...
Sau một hồi choáng với khung cảnh trên, mình lao vào những cái lồng chó bốc mùi nồng nặc để tìm. Kết quả vẫn là con số không. Thất thỉu ra về, bỏ lại sau lưng những ánh mắt đau khổ cùng cực. Thật kỳ lạ, lúc mình vào thì cả bọn nằm im thin thít. Nhưng khi mình vừa dợm bước ra về thì những tiếng rên ư ử đồng loạt cất lên, dường như đang van nài mình hãy cứu chúng khỏi chốn địa ngục này. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình quên được những ánh mắt đó...Buồn...
Thật ra những lò mổ này là hoạt động trái phép, không được đăng ký, không có giấy phép kiểm dịch. Họ vẫn tồn tại ngoài pháp luật với lợi nhuận khổng lồ.
Ngày hôm sau đã là ngày thứ Ba kể từ khi bị mất chó. Tình hình có vẻ không khả quan. Nhưng còn nước còn tát. Mình lại lang thang ra khu Lê Hồng Phong Q.10 tìm và hy vọng, không quên mang theo hình của chú chó nhà hàng xóm (khá giống chó nhà mình). Đảo qua một lượt vẫn không thấy, mình vừa quay đầu xe lại thì một anh chàng đang ngồi uống cafe ngay gốc cây dầu nhao ra và hỏi han. Anh ta kêu đưa hình và số ĐT, không quên nói giá tìm chó là 1.5 triệu. Của đau con xót, thôi thì đành đồng ý vì đâu còn sự lựa chọn nào khác. Trưa hôm đó, cũng giọng nói đó vang lên trong ĐT "Tìm thấy rồi. Ra đi"...
Cả nhà ai cũng mừng, chạy như bay ra khu chợ chó. Họ mang từ trong hẻm ra một bao tải. Bên trong là chú chó tội nghiệp của mình hình như bị đánh thuốc mê hay là do quá sợ hãi nên không nhận ra chủ của mình. Ánh mắt sợ sệt thất thần. Lúc này họ mới lòi ra bộ mặt côn đồ. Họ đòi phải trả thêm 500 ngàn tổng cộng là 2 triệu. Đồng ý thì thả chó. Không thì chiều ra quán nhậu mang thịt chó của anh. Thật khốn nạn và tàn nhẫn. Họ lật lộng nâng giá lên trắng trợn. 2 Triệu cho gần tháng lương công chức quèn của mình. Họ đánh đúng vào tâm lý của những người như mình. Họ biết cho dù có giá nào đi nữa thì mình cũng đành rút hầu bao ra thôi. Trong lúc mình còn phân vân thì họ lôi xềnh xệch con chó trên vỉa hè, mặc cho nó bây giờ giống như một cái xác không hồn. Không thể để chúng hành hạ con chó mình hơn nữa, mình trả tiền và mang chó về mà trong lòng đầy căm phẫn. Xã hội có rất nhiều nghề chân chính để kiếm sống, tại sao họ lại làm cái nghề bất nhẫn này...
Từ hàng ngàn năm nay, chó đã gắn bó mật thiết với con người. Chó đi săn cùng con người như một người cộng tác nhiệt thành. Chó trông gia súc như một người giúp việc cần mẫn. Chó bảo vệ tài sản cho nhà chúng ta. Chó chơi với trẻ nhỏ. Chó giúp người già, người khuyết tật hạnh phúc hơn với cuộc sống. Con người có thể phản bội, nhưng một con chó sẽ không bao giờ phản bội chủ của nó, cho đến chết. Còn hơn cả một người bạn, chó như một thành viên trong gia đình chúng ta...
Thân mến