Vâng, tôi sẽ kể câu chuyện này vào đêm mai, sau đêm trăng rằm.
Và đêm nay, tôi muốn kể với các bạn, xuất xứ và bối cảnh của câu chuyện có thật của tôi, của đời tôi, vào những năm tăm tối, vào những năm dương suy...
...Có một vùng đất, một vùng đất mà tương truyền rằng, những tín đồ thiên chúa đã chôn cất ở đó, không biết từ bao giờ, nhưng tôi nhớ rằng, đó là những năm 1975, khi mà tôi đang học lớp 1 phải đi qua vùng đất đó...
Thời đó, cực khổ lắm, tôi không hề biết có khái niệm mang dép, và dấu chân người đi trên đường món sẽ để lại những dấu chân không giống với chính hình bàn chân của mình, có lẽ bạn sẽ không tin, nhưng bạn thử đi lại xem, thử đi lại trên một con đường đất bột nào đó bằng chân không dép xem, bạn sẽ không nhìn ra dấu chân của mình, nó có hình trăng khuyết chứ không phải hình bàn chân.
Cả làng của tôi chỉ có duy nhất một mình tôi được đi học cao nhất: lớp 1.
Và chỉ một mình tôi, đi ngang qua vùng đất thánh đó; Và nhiều lần, tôi nhân ra rằng, dấu chân khuyết để lại trên con đường mòn đầy bụi đó không phải là dấu chân của người.
Qua khỏi vùng đất thánh là nhà xác của sư đoàn tôi nhớ không lầm là sư đoàn 304.
Vâng, tôi buộc lòng phải mô tả khái lược qua như vậy, bởi vì cha tôi đã lựa chọn vùng đất này, cái thời mà chỉ cần có sức là khai hoang lập địa, và cha tôi đã chọn vùng đất đầy ma quái; Một vùng đất mà không ai dám đặt chân: Bãi thánh (bãi chôn xác người thiên chúa) cách nhà tôi 500 m, dười một bìa rừng cô quạnh, và đi qua nó là một nhà xác của một sư đoàn nằm ẩn dật trong một khu rừng già, thường xuyên có quân nhân chết, mỗi lần có quân nhân chết tôi đi học về ngang là biết liền: Có lính bồng súng canh gác ở ngoài, và mùi xác chết u uẩn bao trùm khắp cả khu rừng.
Đói!
Tôi còn quá nhỏ để có thể biết được có bao nhiêu người đói, nhưng rất đói, lúc nào cũng đói; Cho tới giờ này tôi mới biết có quá nhiều người chết vì đói, vài hôm chết một người, lâu lâu chết một ông già vì thèm ăn, vì đói...
Những cây mít không bao giờ có trái nổi, vì vừa ra trái tượng bằng ngón chân là đã bị hái đút vào miệng bởi những cơn đói.
Những đám rau má ven bờ ruộng như ngày nay có lẽ lúc nhỏ tôi chưa từng thấy, vì đã bị nhổ hết tự bao giờ...
Và có lẽ nói đến đây các bạn biết đó là thuộc Tỉnh nào rồi...
Rét!
Các bạn không thể nào có thể tưởng tượng ra nổi cái rét, bởi bây giờ các bạn có đầy đủ áo ấm chăn êm.
Nhưng tôi đã tận mắt chứng kiến một người chết vì rét: bà Dơi, bà ta quá rét nên nằm trong nhà mầm của HTX, rít lên từng hồi như dơi kêu, tôi sợ sệt nhìn bà nằm và rít qua khe cửa nhà mầm, rồi ròn rén bước lùi, xa dần, xa dần... và chạy một mạch về nhà...
Cái tên bà ta là bà Dơi, không biết có thật không, nhưng chắc chắn rằng bà ta lúc nào cũng tơi tả như con dơi.
Mà các bạn có biết nhà mầm là gì không? chắc là không. Đó là một cái nhà cấp 6, dùng để ủ lúa gieo mạ của HTX, hiu quạnh và hoang vắng.
Một cái thời mà HTX buộc mọi người phải đi làm, nhưng tôi nhớ không lầm là không bao giờ mang về nhà quá 5 Kg lúa/ 1 vụ. Vâng, chính xác là như vậy, tôi đã đi lãnh chia phần cho mẹ tôi suốt cả một vụ chiêm.
Vậng, tôi miêu tả hơi dài dòng, không biết các bạn đã hình dung hết chưa, nhưng vắn tắt lại là cha tôi lý giải rằng, thời buổi này là dương suy, âm thịnh, ma quái tràn đầy xã hội lúc bấy giờ; Và cha tôi đã chọn vùng đất đầy ma quái, sống chung với ma quái để gia đình tôi sống chung.
Ma! Trong âm có dương - đó là lý lẽ của ông, một bậc thầy về kinh dịch.
http://www.nhaccuatui.com/playlist/truyen-ma-nguyen-ngoc-ngan-va.uXcBIyXkTHaQ.html
Các bạn nghe tạm đường dẫn này, trước khi tôi kể chuyện của tôi nhé.
Tui có 2 thời-kỳ gặp ma. Thời thời-kỳ đầu tui gặp ma chết, 3 lần. Thời kỳ sau, tui gặp luôn, nên tui nghĩ, để hóa-giải, mình phải thay chỗ ở. Từ đó, ma chết cùng với ma sống rủ nhau mất tiêu!
Nói là mất tiêu, mà có được đâu? Nó còn sờ sờ... Mỗi lần nghĩ tới vẫn sợ tốc váy!
Thế là bác gặp ma thật rồi hả? Bác có thể kể lại cho hậu bối nghe được không?