Bạn daint nói rất đúng, và bạn manhhung nói cũng rất đúng.
Bạn daint nói rất đúng vì rất có lý. Thực tế ở Việt Nam,
người chơi cá cảnh đều đã xài cách cách đó rất nhiều rồi,
chứ không phải lý thuyết ở đâu xa xôi. Hà Nội, Sài Gòn đều
đã xài mấy chục năm nay rồi. Bà con muốn tham khảo, cứ lên
2 thành phố này mà tham quan.
Bạn manhhung nói đúng, vì chúng ta làm kinh doanh, phải tính
đếm lời lãi. Chúng ta không phải người chơi cá cảnh, sẵn lòng
bỏ tiền ra ngắm cá chứ không thèm tính lời lãi. Đa số người
chơi cá cảnh chịu lỗ. Chỉ người kinh doanh cá cảnh mới tính
lời lãi thôi.
Để góp ý vào việc xử lý nước, tôi có vài ý kiến như sau:
Nếu ta có nguồn nước tự nhiên tốt và giồi giào, thì không nên
xử lý nước mà xài lại, cho đỡ tốn kém. Chỉ khi nguồn nước thiếu
thốn, mới xử lý nước để xài lại thôi. Nước mới thải ra, không
nên lọc, vì tốn kém lắm, tốn hơn số tiền ta bán lươn cá nữa.
Ta cho thải vào bồn lắng cặn. Nếu lớp lắng cặn là 1 gang tay,
thì nước lấy ra ở độ cao 2 gang. Cách này đòi hỏi bồn lắng cặn
phải có một diện tích khá đủ, và môt thời gian để lắng cặn. Sau
khi lắng cặn, thì tháo cặn ra, đưa sang bồn tiêu hủy. Nước trên
mặt, rất ít cặn, nhưng có nhiều chất hòa tan không lọc được,
thì đua vào bể nuôi Bo Bo, cho chúng ăn bớt những chất đục nước
đi. Cách này đòi hỏi phải có thêm một bồn nữa. Nếu không, nước
đưa trở lại nuôi vẫn ô nhiễm. Dù có bao nhiêu bể, ô nhiễm là
không thể tránh khỏi. Điều đó khiến ta luôn luôn phải có nước
ra và nước vào. Tỷ lệ nứoc ra nước vào này tùy theo xử lý nước
của ta xấu hay tốt. Nói tóm lại, là không nên lọc nước đẻ khỏi
tốn tiền đến mức lỗ vốn. Bà con nào không tin, cứ lọc đi, rồi
sẽ thấy thôi. Tôi đã kịnh nghiệm rồi và tôi không bao giờ lọc
nước cả.
Về việc sục khí và bơm nước làm mưa rào cho Oxy hòa tan vào
nước, tôi không biết cách nào đỡ tốn điện hơn. Bà con có thể
cho tôi biết trong hai cách đó, thì cách nào tốn it điện hơn?
Về việc bể xây xi măng và ao đất, tôi nghiêng về phía bể xi
măng hơn. Bể xi măng đương nhiên tốn tiền hơn, nhưng không có
lý gì nói nó dở hơn ao đất. Tôi khẳng định nó tốt hơn ao đât
về mọi mặt. Bể xây lý tưởng là bể lát đá hoa cương mài nhẵn
bóng, không thể dính cứt cá hay bám rêu được. Bể này rất sạch
và lươn cá nuôi trong đó rất ít bị lây bệnh. Nếu chỉ là bê tông
thôi, thì nên mài mặt sau khi đổ 12 giờ. Lúc đó xi măng còn
mềm, mài dễ hơn. Sau 24 giờ thì xi măng cứng nhắc, không mài
được nữa. Một số xi măng đặc biệt, thì chỉ 1 giờ là cứng ngắc.
Tùy theo xi măng, mà bể bê tông độc hại lâu hay mau. Bê tông
thường ở Việt Nam, thì cần tưới ướt 1 ngày sau khi đúc và tưới
ẩm nửa tháng sau đó nữa, thì đổ nước vào ngâm rồi thay vài lần.
Sau đó thì xi măng cứng hoàn toàn, không tan chất vôi vào trong
nước nữa. Tôi đã từng nuôi cá rô phi trong bể xi măng, và chúng
không có phiền hà gì. Bể này vốn là bể đựng nước mưa nên không
có lỗ xả ở dưới. Cá rô phi thả rất dày trong nước. Nước có màu
xanh rêu. Cá rất gày, vì không cho ăn. Thỉnh thoảng trẻ con
ném cơm, cháy, cháo vào thì cá xúm nhau vào ăn trong chớp mắt.
Điều đó làm trẻ con rất thích, và chúng lừa lúc tôi vắng thì
đến cho cá ăn. Lúc đó tôi đang đi học, và kỹ thuật nuôi cá
của mấy cao thủ trong làng so với bây giờ chỉ là vỡ lòng. Vì
thế tôi quát trẻ con không cho ăn để nước khỏi thối. Dù sao,
điều đó là một bằng chứng bể xi măng không độc hại cho lươn cá.
Điều này khớp với lý thuyết hóa học rằng xi măng không độc hại.