Chào cả nhà !
Bận rộn quá nên không có thời gian ghé thăm nhà . Sorry nha .
Hôm nay mình xin đưa ra chủ đề rộng hơn về ngành Nấm ăn để Anh em cùng thảo luận góp ý nhé .
1/ Ngành nghề sản xuất và canh tác từng chủng loại Nấm ăn theo hướng thương mại hóa của các Quốc gia tiên tiến thì thường xuất phát từ điều kiện vật chất sẳn có tại chổ , môi trường khu vực và thị trường tiêu thụ ...
do vậy chi phí đầu tư sản xuất thấp nâng sức canh tranh cao , đồng thời có thể tạo dựng được thương hiệu vùng miền bền vững .
ví dụ : 1 vùng canh tác cây bông vải hàng ngàn hecta , thì lượng phế phẩm hàng năm của nó khá lớn do đó để phát triển kinh tế địa phương , khu vực thì người ta nghiên cứu các lĩnh vực có thể tận dụng nguồn phế phẩm tại chổ này để sản xuất ra những sản phẩm vừa có giá trị cao vừa góp phần xử lý môi trường . Ngành Nấm địa phương có xuất phát điểm từ những điều kiện này . Trong quá trình nghiên cứu còn phải lệ thuộc vào nhu cầu thị trường tiêu thụ trong nước hoặc khả năng xuất khẩu ( phế phẩm ngành canh tác Bông phù hợp cho nhiều chủng nấm như : Nấm mèo , Nấm kim châm , nấm sò , Nấm hào , Nấm đùi gà ...) , nếu lợi thế đã có cho những khu vực khác , thì hướng đi cần chuyển dịch cho phù hợp nếu không sẽ dễ gây khủng hoảng thừa cho thị trường canh tác ( không bền vững ) .
Ở Việt Nam mình ngành nấm ăn đã và đang có những hiện tượng nghịch lý này , vùng có nguyên liệu tại chổ thì không có người sản xuất , còn vùng có ngành nghề sản xuất thì lại phải mua nguyên liệu phế phẩm từ vùng khác chở đến , giá nguyên liệu thì 1 nhưng phí vận chuyển + công bốc dỡ có khi lên đến gấp 3 - 4 lấn , đồng thời chất lượng nguồn nguyên liệu cũng dễ bị ô nhiễm do tồn trữ ( không tươi mới ) gây mất ổn định về năng xuất , chất lượng .
2/ Người Việt Nam mình rất thông minh và đầy hiếu kỳ , cái gì cũng muốn biết , cũng muốn học cho dù phải mất rất nhiều công sức và thời gian , việc chuyển giao công nghệ , giá trị bảng quyền do vậy không có đất dụng võ . Từ đó dễ dẫn đến hệ lụy khủng hoảng thừa cục bộ . ví dụ trong lĩnh vực sản xuất meo giống , túi trồng : có quá nhiều nhà sản xuất nhưng không một cơ sở nào có chế độ bảo hiểm an toàn cho người canh tác , vì vậy thường gây bất ổn ( thắng nhiều vụ , mà chỉ cần thua 1 vụ là coi như trắng tay ) .
3/ yếu tố địa phương , cục bộ ( Nơi chôn nhau cắt rốn , ao nhà vẫn hơn ...) . Mình có người em họ sản xuất nấm mèo ở Long Khánh có kinh nghiệm hàng chục năm , ngoài việc sản xuất túi trồng tự cung tự cấp cho cơ sở , hắn còn cung cấp cho nhiều người canh tác ở Lâm Đồng . Ở chổ hắn thì chỉ canh tác 2 vụ , trong khi dân Lâm Đồng thì canh tác suốt năm , thời điểm nào cũng đặt túi của hắn . Năng xuất của hắn bình quân chỉ đạt 50g/túi , còn ở Lâm đồng năng xuất từ 70 - 80g/túi . Mình nói sau không mở thêm cơ sở trên Lâm Đồng hắn lắc đầu bảo xa quá . Người Mỹ , Châu âu ... còn qua nước mình kinh doanh , còn mình chỉ vài trăm cây số là đã xa rồi . chẳng qua là đặc tính cố hữu của đại đa số người Việt mình thường thân thương với nơi sinh trưởng .
Các Công ty chuyên ngành sản xuất Nấm ăn , chắc chắn trong họ đều biết là khu vực Lâm đồng Đà Lạt là vùng đất hứa cho ngành Nấm , nhất là những chủng loại Nấm xứ lạnh , nhưng không ai dám đột phá vì ngán ngại đường xa . và nhất thói quen sản xuất canh tác bằng nguyên liệu mùn cưa cao su . không dám đột phá vào những nguồn phế phẩm khác như bã mía , thân lõi ngô , thân vỏ hạt bông vải ...
4/ Tính cộng đồng : một số lớn các ngành nghề trong đó có ngành sản xuất và canh tác Nấm ăn rất cần đến tính cộng đồng . vì 1 nhà bị dịch hại mà ta không hổ trợ tư vấn giúp họ thì sớm muộn gì cũng lan ra cả xóm . mình có cái nhìn hơi bi quan một chút nhưng nói thật tính ích kỷ hầu như đã ăn sâu vào lối sống của người Việt mình rồi . ví dụ : mùa vừa rồi nhiều nhà bị dịch bệnh làm giảm sản lượng cung ứng , giá thành tăng cao , nhà nào không bị dịch thì trúng quả đậm thế là hả hê lắm , hàng xóm có vào học hỏi kinh nghiệm thì chỉ hướng dẫn qua loa , dấu bí quyết . đây là điều rất nguy hại vì cháy nhà thì cháy cả xóm chứ đâu chừa một ai , phải giúp nhau chữa cháy mới là phương cách tốt nhất , bền vững nhất . Ở Trung Quốc nghề sản xuất Nấm của họ tập trung làm cả thôn xóm , vừa tiết giảm chi phí đầu tư trang thiết bị , vừa dễ dàng phòng ngừa dịch hại . mà cả ngàn hộ đồng lòng thì chỉ những cty nông dược nào uy tín , có bảo hiểm mới có thể kinh doanh sản phẩm cho địa phương , không như Việt Nam mình thị trường Nông dược như lạc vào mê hồn trận không có những biệt dược phục vụ chuyên ngành .
Trả lời bạn cuongph về các thông số chứng minh chất lượng sản phẩm : Ở các nước người canh tác không cần nhiều kiến thức như VN mình . Các nhà KH nghiên cứu , khảo nghiệm , phân tích hàng chục năm rồi đưa ra kết quả khả thi . mọi người chỉ cần tuân thủ là đảm bảo ổn định sản xuất . Ví dụ : mùn cưa một loại gổ nào đó có sẳn nhiều ở địa phương qua quá trình nghiên cứu cho sản xuất nấm donco , nấm kim châm , và qua phân tích hàm lượng độc tố , hàm lượng dinh dưỡng tích lũy ... họ khuyến cáo cho khu vực nên hay không nên sản xuất chủng loại nấm này mà không cần phải chứng minh cho tất cả mọi người , chỉ cần thuyết trình trước hội đồng KH các cấp , vã lại những thông số kỷ thuật thì đại đa số người nông dân trình độ kiến thức hạn hẹp không hiểu biết hết được . Việc chuyển giao công nghệ , cung cấp công thức phối trộn , quy trình xử lý , kỷ thuật canh tác ... rất rỏ ràng chi tiết và nhất là không phải mất tiền ( vì Chính phủ đã trả tiền Bản Quyền rồi ) . nếu Bạn cắc cớ muốn canh tác một chủng nấm khác , thứ nhất Bạn không có thị trường ( không có thương lái thu mua ) , thứ hai bạn không có thương hiệu , thứ 3 bạn phải tự đầu tư tất tần tật từ A - Z ...như vậy yếu tố cạnh tranh thương mại của Bạn sẽ rất yếu .