... Có một nơi, một nơi tận cùng của thế giới, nơi trời và đất gặp nhau, nơi dương trần và cõi âm là một: Bãi thánh.
Không biết từ bao giờ, chỉ biết rằng, người chết chôn ở đây từ rất lâu, những cây thánh giá mới cùng với những mã đất và những ụ mối xen lẫn vào nhau, thuở còn nhỏ, nó không biết nó là bao nhiêu mẫu, bao nhiêu Ha, nó không biết, chỉ biết rằng nó lớn lắm, rộng lắm... và nó không thấy có con đường nào đi quanh đó, đi xuyên qua đó... Đó là vùng đất của thánh... đất thánh.
Những cây thánh giá hình thập tự, thẳng đứng, nghiêng ngả, méo mó, ngoằn ngoèo, nghệch ngoạc vô định... không một dấu chân người, đó là vùng đất thánh, vùng cấm địa trong dân gian rằng, đó là đất của thánh.
Tương truyền rằng, người chết đã hóa thành thánh.
Đó là bãi tha ma của xóm đạo.
Không một dấu chân người, không một bóng người, không một tiếng gà giữa ban trưa.
Vùng đất của thiên chúa, vùng đất thiêng liêng.
Thế mà cha của nó, dám phá hoang cùng đất, bỏ mặc ngoài tai đó là đất của thánh, đất không ai xâm phạm, và mẹ của nó trồng khoai lang.
Thế mà khoai lang củ to thật, nó không thể ăn hết một củ... Những đứa trẻ cùng trang lứa, có nằm mơ cũng không có được một củ để ăn.
Lời đồn trong dân làng rằng, nếu ăn những củ khoai trên đất đó, thánh sẽ trừng phạt.
Ma!
Có ma!
Có ma thật sự!
Một buổi chiều, trời mưa lất phất, cái mưa đầu mùa, dù không thành cơn mưa, nhưng nó đủ để ướt đất, nó đủ để bàn chân người dính đất nặng chịch khó khăn nặng nhọc lê bước vì dính đầy chân.
Nó chờ mẹ nó về, nó chờ mẹ nó đem về gánh khoai lang và nó sẽ luộc cho em nó ăn...
Chờ mãi, chờ mãi... nó đói, các em nó lăn lóc trong căn nhà nền đất lem luốc trên ven đồi đất đỏ.
Nó nóng ruột, nhớ mẹ, mong mẹ nó về.
Em của nó bắt đầu khóc, những đứa em quệt nước mắt ngang nghoét nghệch ngoạch với những vệt đất cát lấm lem.
Nó cũng khóc.
Trời đã nhá nhem tối, cái tối như muốn tranh giành với ánh sáng bên rặng bờ tre gai của núi rừng.
Nó đi tìm mẹ... nó khóc... mẹ ơi.... mẹ ơi...
Nó cứ đi, cứ đi theo con đường mòn ven rừng, ven rừng nơi cách con đường mòn đó với bãi tha ma là một dãy tre gai của núi rừng, không biết có từ bao giờ, nhưng dày đặc, đặc quánh, dù nó biết rằng, phía dưới dãy tre gai đó là bãi tha ma, là nơi mẹ nó đang đào khoai... Mẹ ơi... mẹ ơi.... tiếng kêu của nó không to, nhưng đủ để người ta biết là nó đang đi tìm mẹ....
... Mày đi đâu đó... tao đi tìm mẹ... để tao dẫn mày đi... và nó ngoan ngoãn nín khóc, nó để cho con Thắm, con nhỏ hàng xóm dẫn nó đi...
Nó nhớ nó đi được một đoạn, nó nhớ con Thắm đã nói dẫn nó đi qua lũy tre gai...
Và nó nhớ là nó đi... cứ đi... nó cũng không biết là đi đâu, nhưng nó đi....
...
Đến bây giờ thì nó biết, vì đã khuya lắm rồi, vì có một người đàn ông đang cầm một cái đèn bão, đang kêu gào tên nó giữa khuya...
Tiếng kêu gào khản cổ, tiếng kêu gào đánh thức sự mụ mỵ của nó.
Tiếng kêu gào như tiếng kêu của sói, của thú dữ đi tìm con.
Tiếng kêu gào của cha nó, đang gọi tên nó.
Trời vẫn mưa lất phất, cái mưa không đủ lạnh, cái mưa không thành cơn, nhưng cái mưa đủ để ướt đẫm vai nó, cái mưa đủ để nó biết cái áo nó đang mặc đã nặng trĩu.
Nó muốn kêu lên, nó muốn hét lên để cha nó biết nó... nhưng nó không thể... cái đèn bão đến gần, đi ngang qua nó, đi ngang qua cái mã đất mà nó đang ngồi... Nó nghe rõ tiếng dầu mazut phun khè khè trong bóng đèn... nó muốn nói lên ...cha ơi... Nhưng nó chỉ có thể nghĩ được mà không thể nói...
Nhưng từ từ nó tỉnh lại, nó nhớ lại, và nó tìm được đường về nhà, tìm về được tới ngõ nhà nó... nó nhìn thấy trong nhà nó những ngọn đèn bão sáng trưng, xóm riềng đang tụ tập ở nhà nó, mẹ nó đang ngồi khóc ở giữa căn nhà...
Nó chỉ kịp kêu mẹ ơi... mẹ...
Nó mang máng nhớ rằng, mẹ nó hỏi con đi đâu, nó trả lời con Thắm dẫn con đi tìm mẹ...
Mẹ nó hoảng hốt, kêu lên, hú hồn hú vía con tôi...
Mọi người sửng sốt....
Rồi nó không còn nhớ gì nữa...
... Mấy ngày sau nó mới biết, con Thắm, con nhỏ ở làng đã chết từ mấy ngày trước... thời đó, con nít chết phải bó chiếu và chôn vội chôn vàng vào lúc 3 giờ sáng...