Trở về cuộc sống bình thường có được không....?

  • Thread starter Thread starter chienmdht
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cảm ơn bạn @senvang. Mình đã nói ra là để cho thoải mái và giữ vững được ước mơ khi mình cảm thấy mệt mỏi thì vẫn có người ủng hộ mình, mình biết là không thể vội vàng được. Mình vẫn đang phải học hỏi rèn luyện để thân tâm vững vàng, thân - sức khỏe có khả năng chống trọi với mọi hoàn cảnh, tâm vững như núi thì mới trở về được. Rất vui vì cũng có người ủng hộ như bạn và rất vui được biết bạn! Chúc bạn bình an!
 
về đấy vẫn lấy chồng được mà xa dân cư nhưng vẫn là mặt đường tỉnh lộ mà sđt chú01233844042 nếu cháu o thích hết năm chú sẽ cho họ thuê.
Dạ vâng. Cháu không phải là không thích mà cháu chưa sẵn sàng, hết năm nay chú cứ cho thuê đi ạ. Cháu cảm ơn chú!
 
Dạ, cháu cảm ơn chú đã mở lòng giúp đỡ. Cháu sao dám chê ạ. Nhưng cháu xin lỗi lúc này cháu chưa thể đi đâu được, cháu còn đang cần học hỏi rất nhiều. Với lại cháu chưa có gia đình, mẹ cháu sẽ buồn nếu cháu về rừng sớm. Chú có thể để lại cho cháu thông tin liên lạc (nếu tiện) để khi nào cháu có thể về được cháu liên hệ với chú được không?
Hi, mà chú ở đó 16 năm rồi sao giờ chú lại không ở nữa ạ?
Cảm ơn chú đã nghĩ đến sự bình yên!

Căn bệnh cố hữu của trí thức VN: không đủ tự tin và luôn bao biện bằng những lý do nọ kia. Nguyên nhân cơ bản nhất thì em đã nói rồi "cần học hỏi nhiều" trước khi làm. Một cuộc sống biệt lập không đơn giản là chỉ trồng mấy cây, nuôi vài con. Để nó phát triển tự nhiên thì xây nhiều hơn phá. Mà nó đòi hỏi bạn phải có sức khỏe, kiến thức và thành thạo một số kỹ năng.
 
Căn bệnh cố hữu của trí thức VN: không đủ tự tin và luôn bao biện bằng những lý do nọ kia. Nguyên nhân cơ bản nhất thì em đã nói rồi "cần học hỏi nhiều" trước khi làm. Một cuộc sống biệt lập không đơn giản là chỉ trồng mấy cây, nuôi vài con. Để nó phát triển tự nhiên thì xây nhiều hơn phá. Mà nó đòi hỏi bạn phải có sức khỏe, kiến thức và thành thạo một số kỹ năng.
Dạ. Thì em cũng không nói là em đủ tự tin, em cũng không cần bao biện với ai, em cũng không nhận em là tri thức, em tự biết em là ai, em sống cho em. Em tự thấy mình thiếu thì em bảo em thiếu thôi ạ. Thiếu thì chắt chiu dần sẽ đủ, quan trọng là có biết mình thiếu để mà chắt chiu dần thôi. Cảm ơn anh
 
Người giàu thì muốn giàu có thêm, có nhiều tiền của rồi lại muốn nhiều hơn nữa, lại phải toan tính. Rồi những mối lo đối mặt với những hiểm nguy, những rủi ro phải đối mặt với đối thủ cạnh tranh, lo cất giữ để không bị người khác chiếm đoạt ==> Khổ
Người nghèo thì luôn phải đối mặt với vấn đề cơm, áo, gạo, tiền. Rồi có bệnh nhưng không có tiền chữa, rồi con mình không có điều kiện, mình không lo cho con, cho người thân được bằng nhà người ta ==> Khổ
Người bình thường thì cũng có lúc vui, lúc buồn. Có thể có những thành công này nhưng lúc khác lại thất bại, có lúc không được như ý nguyện, không được như mong muốn, rồi nuối tiếc về những gì không làm được, những thứ đã mất, rồi sinh ra sầu não ==> Khổ
Vậy nên tất cả chúng ta đều khổ đấy chứ, có chừa một ai đâu.
 
Là đời của người mang tâm sầu khổ?
Có bác nào giải thích được cho nhà cháu hiểu câu :"Đời là bể khổ" là thế nào không ah?
Nhà cháu xin cảm ơn!
Câu nói cửa miệng của mấy ông đạo Phật. Bể ở đây có nghĩa là biển vậy nên câu này có ý là cuộc đời con người ta là một biển khổ mênh mông. Người lạc quan thì xác định từ trong cái biển khổ đấy cố vui được lúc nào thì vui, tìm niềm vui mà sống. Người có ý chí thì cố đón từng cơn sóng mà vươn lên. Người hay u sầu, chán nản thì chết chìm trong cái bể khổ. Chả hiểu từ bao giờ người ta ngả hẳn sang hướng thứ ba, khuyên người ta chấp nhận mọi sự khổ đau như là một lẽ đương nhiên.
 
Thầy cháu có dạy rằng có "bùn thì mới có sen". Khổ đau và hạnh phúc được đi kèm với nhau, không có khổ đau sẽ không nhận ra mình hạnh phúc. Không thể coi cuộc đời là toàn bộ là khổ hay toàn bộ sướng. Bác nhìn người này thấy có phần mà bác đang thiếu thì bác bảo họ sướng, nhưng họ nhìn lại bác họ thấy bác có cái mà họ đang thiếu nên họ bảo bác sướng. Đấy là cách nhìn tự làm mình khổ. Khổ hay không là do thái độ, do cách mình đón nhận cuộc sống này. Vì được sống ở hiện tại đã là hạnh phúc rồi, nhưng không mấy ai công nhận mình đang thực sự có mặt.
Thầy cháu dặn là hãy nhìn cuộc đời bằng cách thản nhiên sao phải chạy trốn khổ đau hay đi tìm 1 ý niệm nào đó để giúp mình hạnh phúc? Ví dụ có người lấy ý niệm rằng giàu là hạnh phúc, làm ca sĩ hạnh phúc, làm diễn viên sung sướng.... Nhưng cháu đã thấy có người ca sĩ khóc vì không biết phải làm sao để yêu và được yêu thương đích thực. Cháu đã thấy chàng hề chết trong cô đơn....Cháu cũng thấy người nông dân kêu khổ, trong khi cháu lại thích cuộc sống bình thường đó. Khi những ý niệm đó không thỏa mãn, hoặc thỏa mãn rồi mà vẫn khổ như thường, thì khi đó chúng sẽ hại chính mình. Thầy cháu cũng dạy rằng: "Hạnh phúc không phải là đích đến, hạnh phúc chính là con đường" Nếu mình cứ thảnh thơi tự nhiên, tự do với buồn vui vẫn thường có mặt hàng ngày và đón nhận nó, ôm ấp nó như là 1 phần của đời mình, không cần logic, không cần so sánh, như thế là mình hạnh phúc rồi đấy, có đâu phải đi tìm, phải lo toan.
Cháu trích một đoạn Thầy cháu dạy:
"Công nhận khổ đau đang có mặt và cho rằng tất cả đều là khổ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Sai lầm đầu tiên là cho rằng mọi thứ là khổ. Sai lầm thứ hai là tưởng rằng chỉ khi nào khổ đau vắng mặt hoàn toàn thì khi ấy mới thực sự có hạnh phúc"
Cháu xin có chút góp ý thôi xin mọi người đừng ném gạch cháu. Cháu cũng cần phải học tập nhiều, còn nhiều thiếu sót. Chính cái ước mơ của cháu cháu cũng còn phải học để mình vững vàng thân tâm rồi cháu mới thực hiện được, cháu không thể để mình cũng kêu khổ như trước đây mẹ cháu làm nông, hay cũng không tiếc những gì hiện đại cháu đang làm. Cháu cũng không vội vàng như trước đây, cháu tự biết cháu sống để làm gì, làm theo những gì cháu muốn khi nó đủ điều kiện xảy ra thì để cho nó xảy ra.
Chúc cả nhà cuối tuần thảnh thơi ạ!
Người giàu thì muốn giàu có thêm, có nhiều tiền của rồi lại muốn nhiều hơn nữa, lại phải toan tính. Rồi những mối lo đối mặt với những hiểm nguy, những rủi ro phải đối mặt với đối thủ cạnh tranh, lo cất giữ để không bị người khác chiếm đoạt ==> Khổ
Người nghèo thì luôn phải đối mặt với vấn đề cơm, áo, gạo, tiền. Rồi có bệnh nhưng không có tiền chữa, rồi con mình không có điều kiện, mình không lo cho con, cho người thân được bằng nhà người ta ==> Khổ
Người bình thường thì cũng có lúc vui, lúc buồn. Có thể có những thành công này nhưng lúc khác lại thất bại, có lúc không được như ý nguyện, không được như mong muốn, rồi nuối tiếc về những gì không làm được, những thứ đã mất, rồi sinh ra sầu não ==> Khổ
Vậy nên tất cả chúng ta đều khổ đấy chứ, có chừa một ai đâu.
Theo cháu thấy thế này ạ:
Người giàu họ khổ vì ai bảo họ lo giữ của riêng, thì tự họ làm họ khổ thôi, nếu họ chia cho người nghèo thì họ bớt khổ đi rất nhiều, và họ sẽ là người bình thường nhẹ nhõm. Khi họ cho đi là khi họ được nhận lãnh rất nhiều.
Người nghèo khổ vì họ lo nhiều vật chất quá đâm ra mắc tâm bệnh, nếu họ học cách sống đơn giản và an vui với điều đơn giản chân thành ấy thì họ vui, làm cho con cháu họ cũng vui và họ không phải mắc bệnh, có nhiều thời gian chăm sóc bản thân, gia đình hơn và họ cũng sẽ khá lên được nhờ sự tươi vui lạc quan và giải pháp lại đến giúp họ trở thành một người bình thường.
Nếu bác là một người bình thường nhưng bác đón nhận hiện tại và không tiếc nuối quá khứ, không quá lo tương lai, thì bác là người hạnh phúc nhất rồi đó ạ.
Đó là ý kiến riêng của cháu, cháu coi hạnh phúc là con đường thôi, không phải là đích đến.Và cứ sống bằng lòng biết ơn: biết ơn khổ đau, biết ơn cội nguồn, đó là nguồn suối của hạnh phúc.
Chúc bác hết khổ và tự do!
 
Hì, em xin góp vui một câu của Bruce Lee (Lý Tiểu Long): Don't think. Feel (Đừng nghĩ. Cảm nhận)
 
Hì, em xin góp vui một câu của Bruce Lee (Lý Tiểu Long): Don't think. Feel (Đừng nghĩ. Cảm nhận)
Chuẩn rồi đó. hãy thực tập và cảm nhận, có thể tạm thời cất cái sự logic đi thì nhiều cái hay ho hiện ra :D
Cảm ơn bạn!
 
nhân có một bài thơ nói về bễ khổ (của ai quên rồi, sorry tác giả nhé)
Bể khổ mênh mông sóng rợp trời
Khách trần cầm một lá chèo bơi
Thuyền ai ngược gió, ai xuôi gió
Cũng chỉ nằm trong bể khổ thôi.
 
rất thích ý tưởng của chiến. mình cũng có ước mơ như vậy từ nhỏ và bây giờ lập gia đình mình vẫn không thay đổi. hồi nhỏ tự mình làm cung, ná dắt theo 1 chú chó và tự coi mình như 1 thợ săn vậy. sau giờ học hay ngày hè mình đều muốn vào rẫy (rẫy có cả rừng chưa bị phát trụi). mình thích cảm giác được sống hoang dã. hiện tại ngay tết hay ngày nghỉ mình đều về nhà và phi ngay vào rẫy.
ước mơ một ngày ta có thể ngày ngày đi lấy đá về, ta lấy cây ta ta trồng và ta làm 1 ngôi nhà bằng đá như những hình ảnh nông trại nước ngoài vậy. mặc dù hiện tại mình không thể thực hiện dc ngay nhưng mình vẫn mơ ước như vậy và làm dần dần từng ngày.
chúc chiến thành công!!!
 
cảm ơn @bskeu luôn ủng hộ Chiến . Chiến đang đọc cuốn sách cách mạng rơm mà Chiến chia sẻ trên nhóm yêu thiên nhiên ý. Chiến thấy rất hay. Nếu để cho đất Mẹ tự nhiên quyết định đa phần thì công việc của nông dân trở nên nhàn nhạ và có nhiều thời gian rảnh rong chơi, yêu đời, thiền tập, dạy học, đan lát, hát hò sáng tạo :D
Hay là con trai như D thì tha hồ thời gian làm nhà cửa, trang trí nhà cửa hic. Nó như là một sự giải phóng cho nông dân cậu ạ. Nếu D rảnh D có thể đọc nhé, D sẽ thấy. Đất chẳng bạc màu cũng chẳng phì nhiêu thêm, đất là môi trường cân bằng để vạn vật tự nhiên vận hành.
 
Hay
Được chứ! nếu bạn đã đi được một vòng thế gian này và đôi chân bạn đã cảm thấy mỏi.
Được chứ! nếu nghĩ về mẹ cha đã hy vọng gì khi sinh ra bạn mà bạn cảm thấy vui.
Được chứ! nếu ước mơ và hoài bão thủa hôm nào giờ chẳng vướng bận điều chi.
Và được chứ nếu giờ bạn thấy vậy là đủ.
Vì cuộc đời cho bạn chọn lối đi.
 
Hic, thế nên cháu nghĩ là cháu phải về trước khi cháu có con, thì mới sống ở đó lâu dài đc. Chứ mắc kẹt ở xã hội phức tạp này trước, rồi về đó sau thì e rằng cả đời cũng khó mà về đc. NHưng thực tình chẳng có ai dám bỏ mọi thứ để trở về với thiên nhiên cùng với cháu như thế, cháu là con gái thì còn dễ hơn. Nếu là con trai thì còn Mẹ Cha, còn chữ Hiếu chưa tròn....
Về cùng mình không?! Mình thì muốn tìm một chỗ nào đó có núi (suối) sông biển hơi khó nhất là với người kg có tiền và ở miền nam thì tốt miền bắc(mua đông lạnh mình không thích).
 
Về cùng mình không?! Mình thì muốn tìm một chỗ nào đó có núi (suối) sông biển hơi khó nhất là với người kg có tiền và ở miền nam thì tốt miền bắc(mua đông lạnh mình không thích).
Có người lên tiếng rồi kìa em gái @chienmdht
Mình cũng như bạn sợ cái lạnh của Miền Bắc :D:D:p:p
 
Một cuộc sống bình thường đơn giản mà mình vẫn mơ ước chỉ thế này thôi.
- Môi trường: Sống ở vùng núi, xung quanh là những đồ dùng tự nhiên, dễ phân hủy. Cùng lắm là nó chỉ ở lại 1 đời người thôi, ko làm cho con cháu. Vì quan niệm là dạy cho con cháu làm, để đời nó ko cần phải tích lũy cho ai mà cho chính nó. Không còn sự luân hồi nào xảy ra đáng tiếc, không có sự tích trữ và lòng tham cho thế hệ sau, thế hệ sau ra sao là việc dạy dỗ của cha mẹ chúng, giữ truyền thống đó tốt hơn là giữ tiền cho con.
- Nhà đất, mái lá cọ, mấy năm thay lá cọ 1 lần. Cần lá cọ thì tự trồng lấy.
- Đồ ăn thiên nhiên, tự trồng, tự tiêu, tự sản. Nhu cầu đến đâu thì làm đến đó, không vội vàng. Còn văn hóa ăn nên giữ (mình có cả 1 bài nói về ăn), ăn chậm, nhai kỹ...
- Tự sản xuất phân bón từ rác thải
- Có nơi lưu trữ hạt giống, chỉ dùng hạt giống địa phương nguyên chất chứ không dùng sản phẩm biến đổi gen
- Có 1 lớp học để có môi trường cho trẻ em học. Bọn trẻ học ăn, ngủ, nghỉ, nói, viết, đọc, tính toán đơn giản, học cách nói tự nhiên những gì mình nghĩ. Bọn chúng học để bảo vệ môi trường, học để sống 1 cuộc sống đơn giản, không phải học để đi làm những việc bê tông hóa hay công nghệ hóa.
- Trị bệnh bằng thuốc từ cây rừng, học cách ngồi thiền và lắng nghe sâu, suy nghĩ kỹ.
- Mặc: đủ, thoải mái, không chạy theo thời trang.
- Sinh hoạt: nước suối, tích lũy đúng 1 vòng luân hồi của nước trong 1 năm, giặt quần áo ở suối và gội đầu bằng bồ kết, rửa bát bằng nước nóng,...
- Đan lát và dùng các đồ dùng thủ công
- Thời gian rảnh ko chơi, mà trồng cây rừng, cây cọ, rau, nấm, làm với tập thể chăm chỉ, vừa làm vừa chơi, vừa làm vừa cho trẻ học và chơi...
- Làm bất kỳ việc gì cũng phải nghĩ rằng: THÍCH hay CẦN. Nếu cần thì làm, nếu vì thích mà ko có ích thì bỏ.
- Sáng tạo những công cụ trợ lực, truyền thông, tận dụng năng lượng tự nhiên tốt nhất mà không bị tốn năng lượng mang tính phá hủy môi trường.
Muốn sống kiếp rong chơi như Trịnh Công Sơn nói. Nếu cuộc đời ko có chiến tranh hay cãi vã gì nhiều, thì cuộc sống bình thường này rất có thể xảy ra mà. Mộng thì đẹp và đơn giản nhưng vỡ mộng cũng nhiều vì đôi khi thấy có 1 mình lại khó đi xa....!
Ngay cả cái văn hóa uống rượu của người dân tộc thôi nếu chỉ có 1 mình cũng khó mà cưỡng lại nổi, huống hồ còn rất nhiều thứ khác..... haizzza
Đi hay không vẫn còn là dấu chấm hỏi mà đâu đó cần người đi cùng, đâu đó cần có thêm năng lượng, đâu đó cần sự dũng cảm, đâu đó cần được động viên. Người cần động viên thì không có, mà người có 1 chút na ná thì lại chạy theo 1 xu hướng khác, có mùi kinh tế trong đó.
Thu đang độ cuối, lại sắp hết 1 năm rồi...Nếu được thì cứ từ từ mà sống cuộc sống rong chơi này chứ đi đâu mà vội nhỉ. Nhưng bước nhảy vẫn chưa xảy ra...Có chút gì đó hơi buồn buồn mặc dù biết là thế nhưng hơi khó vượt qua nên cần thêm năng lượng của tập thể kéo mình lên. Trở về mà không phải giống như người đi tu mà mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có văn hóa khác thôi. Trở về, trở về có đc không....?
Việc gì cũng tự làm. Tuổi già sao kham nổi?
 
Về cùng mình không?! Mình thì muốn tìm một chỗ nào đó có núi (suối) sông biển hơi khó nhất là với người kg có tiền và ở miền nam thì tốt miền bắc(mua đông lạnh mình không thích).
Cảm ơn bạn, nhưng mình yêu cái lạnh của miền Bắc, nên ko hợp với sở thích của bạn được đâu :)
Có người lên tiếng rồi kìa em gái @chienmdht
Mình cũng như bạn sợ cái lạnh của Miền Bắc :D:D:p:p
Hì chị ơi, giờ em cũng ko mong cầu có ai hay không có ai nữa chị ạ. Em cứ tự nhiên là em thì em mới thấy bình yên, các việc còn lại để thời gian lo, để tình yêu thiên nhiên dẫn em đến với tình yêu của con người, tự nhiên và đơn giản thôi chị ạ :D
Việc gì cũng tự làm. Tuổi già sao kham nổi?
Dạ cháu nghĩ tuổi già để lúc già lo ạ. Lúc này cháu còn trẻ cháu cứ làm theo trái tim mách bảo thôi, sống trong bình yên thì không có lo lắng sợ hãi, cháu sống an nhiên trong tuổi trẻ từ bây giờ thì tuổi già cháu có thiên nhiên lo hộ ạ :). lúc già có mang được cái gì đi đâu ngoài việc trở về với tình yêu của Đất Mẹ phải không bác. Hihi.
Lạnh 2 người tựa nhau là ấm cúng lại thôi chị :)
Cái vấn đề lạnh nó cũng bình thường ạ, thực ra 1 mình vẫn ấm được nếu cảm thấy trái tim mình ấm, nếu cảm thấy mình yêu bản thân mình như yêu tất cả mọi người. Em chưa bao giờ sợ lạnh và cũng rất yêu cái lạnh tự nhiên đó.
 
Back
Top